Hư Vô

https://nguoitinhhuvo.wordpress.com/tho-hu-vo/

 

Áo hạ vàng

Em qua bóng đổ hiên ngoài

Đàn chim sáo nhỏ vụt bay cuối ngàn

Giật mình hạ rớt thênh thang

Nở trên nhánh tóc em vàng cánh hoa.

 

Nắng trong veo, thấu lụa là

Áo em mỏng quá lòng ta gập ghềnh

Dù là một thoáng lênh đênh

Đã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn.

 

Từ em xõa tóc sang ngang

Hàng cây nghiêng nón rộn ràng tiễn nhau.

Em mang mùa hạ qua cầu

Ta như khách lạ tìm đâu bóng mình

 

Bên đời nắng có lung linh

Để em giấu kín chút tình phôi pha

Còn thương góc phố quê nhà

Vàng em áo hạ, buồn ta mưa về…

 

 

Rồi cũng phải bỏ nhau

Chắc gì đã có thiên đàng

Thôi thì nán lại trần gian làm người

Bắt đầu một cuộc rong chơi

May còn có em cho đời lên hương.

Đầu thai lạc chốn vô thường

Vòng vo mãi cũng một đường mà đi

Em xanh xao nụ xuân thì

Tôi đâu biết làm được gì cho nhau.

Có chăng là chút đớn đau

Để còn quay quắt quơ quào cưu mang

Một đời lang bạt nghênh ngang

Dắt nhau vào chỗ nhân gian xô bồ.

Tay em níu bóng hư vô

Khóc cho ngọn cỏ xanh mồ trần ai

Dẫu có được chung hình hài

Thì cũng phải tới một ngày bỏ nhau…

 

 

Em tan vào người lạ

Em tan vào người lạ

Nhịp guốc còn xôn xao

Có về đâu cũng đã

Cỏ mọc đầy chiêm bao.

 

Bước chân em quýnh quáng

Nhón qua đường dốc cao

Áo che mù góc nắng

Biết em đi lối nào!

 

Tôi lao vào mây trắng

Níu chiếc bóng muôn trùng

Em bỏ đi thì cũng

Còn chút buồn ở chung.

 

Để những lần em khóc

Sẽ không thấy lẻ loi

Trong mỗi giọt nước mắt

Nhỏ xuống tượng hình tôi.

 

Như mây chiều dáng núi

Phất phơ giữa cuộc người

Có bước qua bóng nắng

Cũng hoang phế tả tơi.

 

Còn nghe tiếng em gọi

Giữa trời đất lao xao

Dậy mùi hương dị ảo

Tan vào người lạ nhau…

 

 

Tấu khúc biển

Mùi biển còn thơm đêm tóc rối

Trên vai tôi đã biết hoang đàng

Em về giũ áo phơi nhan sắc

Cho còn lãng đãng thoáng mây tan.

 

Làm sao em biết tôi thao thức

Đá xanh đâu dễ đã bạc tình

Hồn tôi như thể con nước lớn

Chờ em động bóng để hồi sinh!

 

Biển tấu âm ba lời sóng biếc

Tiếng đêm tan tác giữa muôn trùng

Tôi bơi đắm đuối trong lòng mắt

Nghe còn đẫm lệ dấu tình chung.

 

Dẫu qua mấy biển em vẫn thấy

Theo từng ngọn sóng cuốn nhau đi

Đêm có dài thêm hương tóc rối

Thì em cũng đã mới xuân thì…

 

 

Bài thơ tình thứ 101

Bài thơ tình thứ một trăm lẻ một

Tôi lần mò viết đủ số cho em

Là bài thơ của những đêm không ngủ

Màu mắt em hoang dã giữa lòng trăng.

 

Soi thấu tim tôi ngang hàng nến lụn

Vòng tay cùng tận níu bóng nhau về

Khúc Chopin cuồng quay đêm nguyệt thực

Lùa tôi tan vào vực thẳm u mê.

 

Tôi viết cho em bài thơ tình kỳ quặc

Trong cơn say thảng thốt một hơi người

Mà cả đời mùi hương còn dậy mộng

Bỏ lại tôi chết đứng chỗ không tôi!

 

Dấu tình nhân còn in trên lưng nguyệt

Em mang đi khập khiễng gối chăn nhàu

Một trăm lẻ một khúc tình tuyệt tự

Nảy sinh từ giọt máu đã xanh xao…

 

 

Mây tháng Chạp

Mưa ngang chiều tháng chạp

Ướt tóc người rưng rưng

Đường trơn em bước vội

Cho dài thêm dấu chân.

 

Là lần em bỏ lại

Trên ngọn cỏ bạc đầu

Giọt mưa như dao nhọn

Cứa đứt lìa đời nhau.

 

Vết thương còn rịn máu

Bên hiên người quạnh hiu

Tôi như gã lữ khách

Lê thân theo bóng chiều.

 

Níu mùa xuân vào Tết

Mà buồn đã ra giêng

Còn thấy em khập khiễng

Giữa lối người chông chênh.

 

Gập ghềnh trong đôi mắt

Có hạt bụi lăn ngang

Tháng chạp đang hấp hối

Bước qua nỗi muộn màng.

 

Cho hồn tôi lãng đãng

Chạm vào nụ xuân không

Trên môi em một thuở

Đã hoang tàn rêu phong…

 

 

Dã cúc xuân thì

Từ em trổ dáng xuân thì

Hương dã cúc bỗng kiêu kỳ thơ tôi

Áo nhăn một phía em ngồi

Bỏ tôi chết đứng giữa chồi gai non.

 

Em chưa lần biết phấn son

Mà như viên kẹo vẫn còn trên môi

Cho tôi ngây ngất cả đời

Hương 16, của một thời tình si.

 

Còn nghe hoa cỏ thầm thì

Mùa xuân như thể đang ghì chân tôi

Bước chưa tới chỗ em ngồi

Đã nghe nhịp thở hụt hơi cùng đường.

 

Đẩy tôi vấp xuống mùi hương

Vàng em dã cúc rắc vườn xuân phai

Phất phơ lụa biếc tơ dài

Bóng em tuột khỏi hình hài, đó em…

 

 

Áo khuya

Áo khuya phơi giữa lưng chừng

Hương đêm động thức trên lưng người tình

Mà nghe hồn vía phiêu linh

Tôi ôm chiếc bóng trở mình còn đau.

 

Một đời mấy bận tìm nhau

Để thương vạt áo xanh xao lỡ làng

Em về phơi thoáng dung nhan

Hồn tôi ở trọ cho tàn cuộc khuya.

 

Mai kia dẫu có chia lìa

Lời vàng đá còn khắc bia tượng hình

Chờ em trong bận tái sinh

Đời sau trở lại làm tình tội nhau.

 

Phận người như cuộc bể dâu

Ghềnh khơi cát lỡ đã nhầu bóng tôi

Em về giũ áo ra phơi

Trong hoang phế còn một đời người dưng..

 

 

Tháng Chạp không em

Trên tầng cao chót vót

Đêm ngó xuống Sài Gòn

Tháng chạp còn thao thức

Chờ em về khai xuân.

 

Giọt Shiraz đã rót

Chỗ em ngồi bỏ không

Cụng ly cùng chiếc bóng

Rượu quen hơi còn nồng.

 

Hương tan vào đáy tách

Tôi hớp cùng cạn tôi

Giọt khuya vụt lăn lóc

Trên môi xưa rã rời.

 

Cho đêm còn tóc rối

Em thả xuống xuân thì

Mà nghe hồn nhỏ lệ

Buồn bỏ lại trên mi.

 

Tôi quơ quào lảo đảo

Vào tháng chạp không em

Toà tháp cao như cũng

Quằn xuống dòng Thủ Thiêm!

 

Nơi có lần em đã

Đắm đuối giữa vô cùng

Còn nghe trong nhịp thở

Đang tượng hình hài chung.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ