Huyền Không

 

 

 

Nhớ chùa

Từ thuở ra đi vắng bóng chùa

Ðường đời đã nhọc chuyện hơn thua

Trong tôi bừng dậy niềm chua xót

Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa

 

Thấp thoáng đâu đây cảnh tượng làng

Có con đường đỏ chạy lang thang

Có hàng tre gợi hồn sông núi

Im lặng chùa tôi ngập nắng vàng

 

Có những cây mai sống trọn đời

Bên hàng tùng bách mãi xanh tươi

Nhìn lên phảng phất hương trầm tỏa

Ðức Phật từ bi miệng mỉm cười

 

Tôi nhớ làm sao những buổi chiều

Lời kinh giải thoát vọng cao siêu

Ðây ngôi chùa cổ ngày hai buổi

Cầu nguyện dân làng sống mến yêu

 

Vì vậy lòng tôi sống thái bình

Sớm khuya gần gũi tiếng chuông linh

Sắn khoai gạo bắp nuôi dân xóm

Xây dựng tương lai xứ sở mình

 

Mỗi tối dân quê đón gió lành

Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh

Tiếng chuông thức tỉnh lan xa mãi

An ủi dân hiền mọi mái tranh

 

Trầm đốt hương thơm bay ngạt ngào

Thôn trên xóm dưới dạ nao nao

Dân làng tắm gội lên chùa lễ

Mười bốn, ba mươi mỗi tối nào

 

Biết đến bao giờ trở lại quê

Phân vân lòng gởi nhớ nhung về

Tang thương dù có bao nhiêu nữa

Cũng nguyện cho chùa khỏi tái tê

 

Chuông vẳng nơi nao nhớ lạ lùng

Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung

Mái chùa che chở hồn dân tộc

Nếp sống muôn đời của tổ tông.

(1949)

 

Tuyết

Ðêm đông tuyết rơi trắng

Lạnh lùng thấm châu thân

Tôi nhớ người xa vắng

Tiền thân gặp bao lần.

 

Giọt lệ cuối

Bây giờ ta mới hiểu ta

Phù hư mộng ảo hằng sa kiếp người

Còn đây giọt lệ cuối rơi

Trần gian xin hứng cuộc đời xin mang.

 

Trẻ thơ

Chùa xưa mái ngói cũ

Trèo lên nắm cây sào

Ðêm khuya rồi không ngủ

Kéo rụng bao nhiêu sao?

 

Ðạt đạo

Qua thiền môn thấy trời xanh

Kinh Kim Cang tụng chân thành từng trang

Khói hương quyện cảnh mơ màng

Không gian là chiếc y vàng quấn thân

Thiền môn xưa sạch phong trần

Kinh Kim Cang khép trầm luân thoát rồi

Ta từ sinh tử về chơi

Ngồi trên chóp đỉnh mỉm cười với trăng

Thân ta là giải đất bằng

Tâm ta là nước sông Hằng mênh mông

Tình ta là đóa hoa hồng

Ý ta là cả cánh đồng tâm linh

Còn đâu nữa Kim Cang kinh

Thiền môn biến mất còn mình vô ngôn...

Bình minh về ngập hoàng hôn

Cười lên một tiếng tỉnh hồn ngàn năm.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ