Huỳnh Liễu Ngạn
Tôi đã đọc nhiều thơ của ông trên các báo. Rất tiếc là không có thi phẩm nào của ông trên tay. Chỉ xin trích lại hai bài từ một tuyển tập thơ văn Việt-nam ở hải ngoại:
Viễn Mộng
Khi về đứng giữa hoang sơ
Hỏi em tà mộng đong đưa mấy mùa
Liễu xưa úa tự mái chùa
Ðể xanh tiền kiếp vọng mùa chim di
Qua đây sương khói bất nghì
Hồn nghiêng xuống cõi xuân thì của đêm
Ngồi nghe lại chút ưu phiền
Tiếng chim vỡ dội qua triền núi xưa
Thưa hư không có bốn mùa
Mà viễn xứ có triệu mùa đau thương
Anh đi gió núi mù sương
Gửi trăng nước lại bên đường em qua
Mười năm không một mái nhà
Ðể anh đợi mấy chiều tà long lanh
Ðèn khuya hiu hắt bên mành
Con sông nào nhớ ngọn ngành vỡ tan
Anh đi lả ngọn trên ngàn
Câu thơ nước chảy đa mang một đời
Tiếc thương chỉ nửa nụ cười
Trăm năm chỉ áng mây trời giăng ngang.
Bất Tuyệt
Ngày lảng vảng chợt não nùng trí nhớ
Anh qua làng đâu nữa giọng hò ơi
Này bến đợi đò đưa chiều cũng vắng
Chở dùm qua cho kịp chuyến trong đời
Sông nước đó gian nan chi ước hẹn
Hỏi lại lòng sương trắng bạc lâu nay
Xin chút nắng theo đường về lẻ bạn
Dù bạt trùng có âm vọng ngàn mây
Dẫu mù tăm giữa cõi đời đã lụy
Nẻo trùng lai trong hạnh ngộ tầm tay
Nên trắc trở có xa ngàn vạn dặm
Ðành trở mình nghe chột dạ bủa vây
Còn ngọn khói bay đầy trời hoang lạnh
Anh bước đi nguyệt chiếu rạng làm đôi
Về chốn cũ thương ngọn nguồn trăng tỏ
Vẫn con thuyền tan nát giữa mù khơi
Thôi đẩy đưa thêm sầu xưa héo úa
Một mảnh hồn thê thiết lạc xa xôi
Người em nọ quên rồi duyên với nợ
Nhớ con thuyền chìm lắng giữa chia phôi.
(trích lại từ Tuyển Tập Làng Văn 1, xb. 1986)