Kiệt Tấn

 

 

 

Những vùng ảo tưởng

ngàn đời c̣n nhớ tên em

ngàn đời c̣n nhắc tên em

 

như loài cây nghiện nặng lục diệp tố

anh đánh cắp mặt trời trốn lên những vùng băng giá

mặt trời ru anh ngủ những mùa đông dài mississipi

mặt trời trụy thai mặt trời chết

bỏ anh một ḿnh trong những ngục tù lạnh trắng mắt trong

 

đến những gă tiều phu mang rựa mác đến khấn hoang

khu rừng trong anh và vứt bừa xuống phù sa một băi bể hạt giống

mầm ngọt chết mầm chua cũng chết

những bụi xương rồng bắt đầu nhú lên lớn dần theo

ngày tháng gai góc thấu xuyên từng thớ thịt.

 

trong lúc dẫy dụa đớn đau anh quay cuồng

thoát khỏi sức hấp dẫn ngân hà

dấn thân vào quỹ đạo vạch nên những ṿng lẩn quẩn tập thể

nhưng ṿng lẩn quẩn không có định nghĩa nào khác hơn

và trong cuộc hành tŕnh những miệng núi lửa hành tinh

anh không ngớt phẫn nộ hộc ra những vùng khói mù tự do

ôi những vùng ảo tưởng tự do

trong đêm tối anh rỏ thầm nước mắt nói với em

những v́ sao độc hành suốt đời chua xót

 

những miệng núi lửa hành tinh nung nấu thịt xương

anh chín muồi

anh lột da biến thành loài rắn khổng lồ không có mắt để vui mừng hay để làm nguồn nước mặn

cựa quậy trong vũng tối dầy triệu triệu năm ánh sáng

để rồi cỏ cây non không biết bao lần mọc lên

cỏ cây non không biết bao lần tàn đi trên thân thể.

 

 

(Hài cú cho ngày 11 tháng Chín)

 

Con nhái (thơ cổ)

trời cao xanh ngắt

ao nước thanh tịnh

con nhái nhẩy xuống

chũm!

 

 

Cái tháp (thơ hậu hiện đại)

không gian xanh dờn

tháp cao chọc trời

máy bay xắng vô

bùm!

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ