Lê Hoàng Anh

 

 

 

 

San hô trắng

không là lửa

sao có hình ngọn lửa?

không là mây

sao trắng dịu như mây?

không là dao

sao phải cầm nhẹ để khỏi đứt tay?

chỉ là một phần của đại dương

sao nhìn vào lòng người lại rì rào sóng vỗ?

 

giữa biển đời êm đềm hay giông tố

mà hoài niệm là mảnh trắng san hô

lòng run lên một thoáng nhẹ mơ hồ

khi bất chợt gặp chùm san hô trắng

 

không là cây

sao mọc lớn như cây?

không là đất

sao tạo thành đảo lớn?

 

con chim trời mỏi cánh qua đây

san hô trắng cho lòng tôi dịu dàng sâu lắng

 

 

Bình minh trên cỏ

những khóe mắt mặt trời

đậu thành sương ngũ sắc

cỏû cũng như có mắt

đất hình như nhìn tôi

 

mắt người ấy xa xôi

sao lại về trên cỏ

cứ như là trách nhỏ

dù bình minh đang rơi

 

đường màu xanh ký ức

bước thời gian nhẹ nhàng

mắt sương ơi đừng xóa

nhạt nhòa dấu chân côi

 

trong lòng bàn tay ấm

mắt sương có mây trời

thu vào trong mắt ấy

có cả hình bóng tôi

 

nếu mai là lá cỏ

hứng mãi mắt sương rơi

trong bình minh miền nhớ

trải rộng khắp lũng, đồi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ