Lê Thị Kim

 

 

 

Mùa xuân đang về

Buổi sáng

Bước từ lá nõn

Lấp lánh vài tiếng chim hót

Xô đẩy những cánh bướm tung tăng, tung tăng

Và em

Đi một mình.

 

Không gian yên tĩnh

Đẩy màu xanh

Có tiếng sỏi nhẹ reo dưới chân

Bóng đêm được nuối tiếc với vài tiếng côn trùng

 

Bên cọng cỏ

Một chú dế kiễng chân

Uống giọt sương đêm đầu tiên

Lích chích đôi cánh mỏng

 

Không còn tiếng ve ran trong sương sớm này

Hình như

Có cái gì lạ lẫm

Có cái gì như đang âm thầm tới

Bối rối...

 

Em ngơ ngẩn, ngơ ngẩn...

Quên cả khép chiếc áo khoác mỏng

Đi theo mùi hương khêu gợi.

 

Thì ra

Thì ra

Vừa hé mở

Bên góc vườn kia

Mấy nụ mai...

 

 

Dốc vàng hoa quỳ nở

Lá vàng đọng dưới chân

Mùa thu rơi trên má

Đà Lạt sương mờ phủ

Ta về lòng có trong?

 

Sao thời gian hờ hững

Sao không gian mông lung

Khi thiếu bàn tay ấm

Trong tiết trời sang Xuân

 

Bảo thôi mà vẫn nhớ

Có phải là ta không?

Dốc vàng hoa Quỳ nở

Có thắm lòng chút hương?

 

Nụ tầm xuân ngày cũ

Vẫn vây quanh hàng rào

Đà Lạt như giấc mộng

Vẫy chào tình nhớ ơi

 

Ừ thôi, về thôi vậy

Ừ thôi, mối tình si

Ừ thôi, đừng thương ghét

Hãy tan vào vô vi.

 

 

 

 

 


 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ