Luân Hoán

 

http://www.luanhoan.net

 

 

1. Thơ cho Mẹ, Chị và Vợ

 

Mẹ trong ánh trăng

gửi chị Lê Thị Kim Anh và em Lê Hân

 

nằm im dưới ánh trăng mù

nghe trong hương gió điệu ru đầu đời

lơ mơ thả gót rong chơi

gặp bàn tay mẹ xoa đầu, à ơi...

 

chùm ca dao trải xanh trời

chở tôi bay bổng một đời cůng thơ

lòng nôi, lòng võng ngày thơ

lót bằng lòng mẹ bây giờ còn thơm

 

đời tôi chưa biết ổ rơm

chỉ ngấm hương ổ tình thơm mẫu từ

mẹ đi biệt giữa tháng tư

vầng trăng trňn lắm, hěnh như tròn hoài

 

tôi nhìn rõ lắm hai vai

mẹ xuôi trong chiếc quan tài bình an

nhớ như in, nhớ rõ ràng

tôi im lặng đứng cạnh bŕn khói hương

 

tôi không là đứa bình thường

mắt không có lệ lòng vươn trần nhà

tôi đi tôi đứng như lŕ

những cánh hoa huệ nở ra âm thầm

 

ngậm câu kinh Phật trong lòng

hóa ra tôi khóc bằng dòng khói hương

mẹ tôi chừ ở mười phương ?

không đâu, mẹ vẫn ngồi đầu giường tôi

 

câu thơ tôi ngát tình đời

chỉ nhờ hơi ấm mẹ tôi thở vào

mẹ không biến thành ngôi sao

mẹ là tất cả dòng thơ tôi trồng

 

gìa nửa đời tôi lưu vong

rằm tháng tư vẫn chờ trăng xứ người

nằm im đắp ánh trăng mù

nguồn ca dao cũ từ từ mở ra

 

 

Rằm Tháng Tư, 1959

mẹ mất đúng rằm tháng tư

xác mòn mỏi ngấm từ từ khói hương

con vòng tay đứng cạnh giường

mặt mày khô ráo, bình thường như không

 

con thằn lằn ngắm bình bông

bỗng nhiên chặc lưỡi, buồn lòng liếc ngang

hiên ngoài gió chở trăng vàng

nhập vào khe cửa cư tang cho Người

 

dòng kinh siêu độ ngậm ngùi

ai tụng ? không phải lòng tôi đâu mà !

tiếng chuông mõ mơ hồ xa

loãng tan như giọt lệ va xuống lòng

 

con đứng ngơ ngác, trời trồng

căn buồng hư ảo męnh mông lạnh lůng

chập chờn cánh muỗi ngập ngừng

còn về xin giọt máu buồn mẹ chăng ?

 

trộn tình vào những vệt trăng

ướp thơm xác mẹ vĩnh hằng siêu sinh

đời con đi, chẳng một měnh

bởi trong hồn vẫn hiển linh mẹ nằm

rằm tháng tư, Phật trong con

(Troâi Soâng, 1967)

 

Nhắc Tôi Một Chút Mẹ Hiền

thời ở núi mẹ tôi buôn bán

mua tiêu, chè, quế, mật vân vân...

bán đá lửa, kaki, giấy, bút

đời thong dong bỗng lấm phong trần

 

mỗi buổi sáng với mo cau cơm vắt

mẹ ra đi cůng cô cháu mười lăm

cháu gánh bầu, dì xách cân lủi thủi

lội buôn xa lẫn với xóm làng gần

 

rồi một bữa mẹ hiền tôi bị bắt

bị tịch thu sạch sẽ chẳng còn chi

rương tín phiếu tám bánh xe bằng gỗ

bốn công an đến vui vẻ đẩy đi

 

mẹ không khóc, không cười, không than thở

phơi tóc dài nằm đọc Lục Vân Tiên

con chim khách đến sau nhẹ lên tiếng

ba về thăm, đâu đó lại tự nhiên

 

mẹ chưa thể bỏ đuợc nghề buôn bán

vẫn cầm chừng theo ngày tháng đi quanh

tôi ngày ngày ngồi phơi trên bậc cửa

ngóng mẹ cùng cái bánh ú xanh xanh

(Trôi Sông,1967)

 

Mẹ

 

1*

mẹ nằm đọc Lục Vân Tiên

trăng thu vào chật mái hiên nghe cùng

hương từ vần điệu nghĩa trung

hương từ giọng mẹ thơm lừng đèn khuya

 

2*

ngồi nhổ tóc ngứa cho me

thấy me nhăn mặt lňng se sắt buồn

me đau hay me cũng buồn ?

chùng tay, bứng ngọn thời gian, nhói lòng

 

3*

lỡ tay bể bát cơm đầy

bàng hoàng chợt nhớ những ngày trẻ thơ

than ôi còn có bao giờ

lằn roi mẹ dạy ngấm vào thịt da ?

 

4*

mẹ ngồi đầu phản gỗ lim

chân co, chân xếp, lim dim tem trầu

tôi mân mê cái núm cau

lâu lâu thấy mẹ gật đầu, mỉm chi

 

5*

ngày xưa u mọi tối ngày

làm rách cái áo, mẹ may cả tuần

mẹ chong đèn vá, rưng rưng :

"trặc tay hay có bầm sưng chỗ nào ?"

 

6*

tay đưa ve Nhị Thiên Đường

sụt sùi mẹ dặn : "đi đường phòng thân"

ba chìm bảy nổi phù trầm

dầu khô còn đọng hương lòng mẹ thơm

 

7*

lang thang câu cá bờ ao

trợt chân vào bụi, gai cào sướt tay

tôi đau có một vài giây

sao mẹ buồn lẫy suốt ngày thở ra

 

8*

chim khách gọi trước hiên nhà

mẹ mang giày lụa dạo ra ngoài vườn

trăm hoa đang độ ngát hương

với tâm Phật mẹ cúi hôn lá cành

 

9*

ngày xưa mẹ nhuộm răng đen

nhai trầu nhỏ nhẻ nói năng dịu dŕng

mẹ lành như một nhành lan

mẹ xinh như một bà hoàng bao dung

 

10*

mỗi khi sổ mũi, nhức đầu

mẹ thường cạo gió, xoa dầu cho ta

hôm nay, ốm lịệt, nằm nhà

nhớ mẹ, giọt nước mắt gìa vẫn trong

 

11*

vạch cành mẹ tỉa lá sâu

nắng thu nghiêng lá tặng câu thơ vàng

lòng mẹ phơi phới nhẹ nhàng

thành tiên giữa cõi trần gian phù trầm

 

12*

năm nào mẹ cũng nhương sao

mẹ qùi giữa chiếu lạy vào hư không

Phật, Trời có hiểu gì không ?

riêng con đọc hết nỗi lòng mẹ yêu

 

13*

vì ba thích rựơu ghiền trà

cà phê, thuốc lá tà tà quanh năm

nên mẹ thủ phận gánh gồng

cho hương hạnh phúc vẫn thơm mỗi ngày.

 

 

Khiêng nước

một cái thùng con con

một đoạn tre nho nhỏ

chị thương chịu nặng hơn

lâu lâu hơi cau có

 

em đi trước run run

đòn nghiêng vì vai thấp

dốc đá vấp luôn luôn

thùng va vào sau gót

 

một đôi lần em khóc

ngồi chùi vệt máu tươi

rắc lên chút đất bột

thế mà vui rất vui

 

giếng trong xanh nước mát

uống lưng một vành gàu

chị múc em đứng hát

nắng chiều vàng tàu cau

 

ngày qua ngày qua vội

mới đó thế mà giờ

chị chồng con lận đận

em bỏ xứ bỏ nhà

 

ở đây trời đẹp lắm

sao chẳng hề thấy vui

chẳng phải vì em khổ

chợt nhớ nhà đó thôi

 

ước chi được nhỏ lại

như những ngày tản cư

cùng chị đi khiêng nước

bắt nòng nọc vọc chơi

(Ngơ Ngác Cõi Người, 1989)

 

Xin gởi Cho Em Vài Giọt Mưa

để Nghe Thánh Thót Suốt Ngày Xưa

 

1.

mưa suốt ngày đêm suốt mùa đông

chị đang đúc bánh xèo phải không ?

chảo đen, bột trắng, bàn tay nhỏ

đổ hết lòng trên ngọn lửa hồng

 

nhớ gởi kèm theo một chén tương

ớt xiêm chanh lụa ấm hơi vườn

gởi thêm búp chuối chị đang xắt

lỡ đứt tay đừng bịt vết thương

 

em vẫn đang nhai lại tuổi thơ

bút cùn hành hạ tả tơi thơ

ngại rằng nước mắt chao hình ảnh

em vẫn van em đừng bao giờ

 

2.

mưa suốt ngày đêm suốt mùa đông

nhà mình có dột chỗ nào không ?

hứng lưng gáo nước phun lên giấy

cho loãng bớt mùi lệ nhớ mong

 

ôi thấy rõ ràng những ngón tay

chị từng kỳ rửa cặp chân này

giũ mền trải chiếu ru em ngủ

thơ dậy theo ca dao mớm mỗi ngày

 

nghe thoảng qua hồn tiếng thở ra

mỗi lần chị nói bị em la

đă quen ăn hiếp chị từ bé

có hiểu em thương chị nhất nhà ?

 

3.

mưa suốt ngày đêm suốt mùa đông

mưa xuyên đầu núi lún mặt sông

mưa từ Đà Nẵng qua Bắc Mỹ

mưa phất phơ bay mưa lưu vong

 

chị buồn còn hơn những hạt mưa

sầu hơn cổ nhạc từ ngàn xưa

nhớ thương em trốn vào thi khúc

sao chút lòng em vẫn cứ thừa

 

chị khóc hay là em khóc đây

mày râu nam tử hèn vậy thay

mưa phùn mưa bụi mưa tầm tã

chẳng có mưa nào hơn lệ chia tay

(Cảm ơn đất đá trổ thơ...1991)

 

 

Về Nằm Lại Nơi Mới Cưới

tặng cô ba Lý, Phước Ninh

 

ta về nằm lại bên Ba

ngày xưa em nhỏ như là chim sâu

ta về nằm lại bên nhau

ngày xưa tóc gối nặng đầu bên vai

 

ta về nằm lại bên ai

ngày xưa đứt nút áo gài kim găm

ta về nằm lại chỗ nằm

chật vừa đủ cựa âm thầm bên nhau

 

ta về nằm lại bên màu

má thơm em tập làm dâu thuở nào

ta về nằm đọc ca dao

đă ru em ngủ như sao sáng trời

 

ta về nằm lại trong lời

em thưa thỏ thẻ như mời suốt đêm

 

ta về nằm lại trong em

nghe như hoa nở êm đềm trong ta

ta về nằm lại trong ta

mới hay ta quả chưa già bao nhiêu

(RHDR,1974)

 

 

Chiều mưa

mừng sinh nhật thứ 32 của Lý

 

ta đến trọ nhà em từ thuở

em chưa qua hết tuổi mười ba

bút mực thơm từng ngọn tóc đuôi gà

miệng liếng thoắng vụng về như con sáo

 

hoa cỏ dại mọc đầy trong túi áo

gót chân hồng không mệt mỏi nhảy giây

trái mù u chuyền thẻ chạy quanh tay

cười với hát, ăn quà, vòi vĩnh mẹ

 

chừng nấy việc dắt dìu em nhè nhẹ

dạo vòng vòng trong thế giới ngây thơ

mắt vô tư nhìn ta đến... không ngờ

chàng lãng tử của gío mây đă lại

 

phòng ta trọ âm thầm và trống trải

chiếc bàn vuông, cái ghế vải nhà binh

cán bút khô cắm giữa ruột lục bình

tàn thuốc lá chất buồn cao thành núi

 

những buổi sáng cúi đầu đi thui thủi

những chiều về nằm chờ đợi vu vơ

đời hắt hiu đậu xuống mấy giòng thơ

nặng trang báo gởi tình đi trăm ngă

 

một buổi sáng trời mưa buồn chi lạ

bâng khuâng nhìn em vọc nước ngoài hiên

gió mùa thu đùa trong tóc nghiêng nghiêng

bay lên má... nhận ra em đã lớn

 

trong khoảnh khắc lòng dịu dàng mơn trớn

buồn vu vơ theo thương nhớ miên man

mắt em xanh cũng bối rối hoang mang

le lói thắp nỗi tình ta ngơ ngác

 

từ bữa đó hồn ta đầy âm nhạc

nhận lời kèm em học pháp văn

bài vỡ lòng bát ngát ánh trăng

em khờ dại hay chính ta vụng dại

 

thơ trời nắng trời mưa dài ra mãi

tóc em xanh cũng vừa xõa ngang vai

ta đưa em chọn hàng mẫu áo dài

ôi chiếc áo đầu tiên em tập làm thiếu nữ

 

ta ngơ ngẩn nhưng em cùng một thứ

bởi vì ta vừa mới biết yêu nhau

áo hẹn hò ta chọn có sai màu

thơ ta đă sum xuê lời bào chữa

 

ở chung nhà nhưng tương tư từng bữa

càng giận hờn càng tha thiết yêu thương

càng yêu thương càng cao nỗi u buồn

tình vụng dại nuôi xanh mầm sợ hãi

 

mẹ em bảo: biết được ruồi đực cái

vừa bay ngang, huống chi chuyện tình yêu

càng giấu quanh, càng bại lộ thêm nhiều

mẹ em đă răn dạy em to nhỏ

 

cửa phòng ta mon men lời bóng gío

đẩy ta buồn nối dài bước lang thang

ánh mắt em thao thức nỗi bàng hoàng

mở trang sách em úp đầu ngồi khóc

 

tình yêu tình yêu mệt nhoài, khổ nhọc

em bằng lòng chịu đựng để yêu thương

những là thư tha thiết nỗi vui buồn

em kín đáo giấu trong lòng máng xối

 

ta len lén lấy nhanh và đọc vội

mua cau trầu mai mối chuyện trăm năm

tình keo sơn cha mẹ phải bằng lòng

thơ ta đă vắng bóng em từ đó...

 

mười sáu năm qua đời dừng trong ga nhỏ

chiều hôm nay ngồi vơ vẩn trông mưa

em ngoài hiên, lại vọc nước như xưa

ta bỗng thấy em vẫn còn con gái

 

em có biết em vẫn còn trẻ mãi

bởi vì ta còn mãi mãi yêu em

nối tay nhau đan từng sợi vőng mềm

ta kính cẩn mời em yêu ngã xuống

 

chiều bát ngát mưa ngoài hiên phiêu lãng...

 

 

Vẫn Em Là Người Tình

vẫn em là người tình

suốt đời ta yêu dấu

hỡi cô bé xinh xinh

chờ ta đi với bậu

 

đường thẳng hay ngă cong

ghập ghềnh hay bằng phẳng

ngõ cụt hay lối thông

đời bên đời sát cánh

 

trời nắng tiếp trời mưa

mùa xuân qua mùa hạ

quẩn bên nhau bốn mùa

vẫn hoài hoài mới lạ

 

tóc em ngắn rồi dài

môi em hồng rồi đỏ

buồn vui trở hai vai

vẫn trẻ trung bé nhỏ

 

yêu em ta làm thơ

yêu ta em rộng lượng

thơ thì thường vu vơ

nhiều khi toàn tưởng tượng

 

dù viết về một ai

cũng bằng tim em cả

hình ảnh em không phai

dù gọi tên kẻ khác

 

vẫn em là người tình

dù đă thành chồng vợ

bốn mặt con xinh xinh

đời ta như hoa nở

 

em không lầm đâu bậu

khi yêu kẻ làm thơ

giàu tài hoa lãng mạn

nhưng chân thật ngây thơ

 

vẫn em là người tình

nàng thơ ta diễm tuyệt

cảm ơn đời cảm ơn

nhờ em ta thi sĩ

(đưa nhau về đến đâu 1989)

 

Ly rượu cuối tuần cho lý

năm giờ sáng em bắt đầu đến sở

trời mờ mờ tuyết lạnh vướng bên chân

ổ bánh nhỏ trong tay chừng đă mỏi

métro sang bus đă bao lần ?

 

đường thì rộng đời thì dài mệt mỏi

em âm thầm như một cánh chim bay

lọn tóc rối giấu trong vành khăn ấm

mắt chong đèn trong ngọn bút anh đây

 

ngồi trong sở em vừa làm vừa học

câu đầu tiên hai chữ bonjour

đời lận đận ở đâu rồi cũng khổ

“ca va bien” em can đảm có thừa

 

có nhiều lúc người chung quanh hỏi chuyện

chẳng hiểu gì, cũng OUI vội cho qua

tối về nhớ lần mò tra tự điển

thắc mắc nhức đầu buồn bă thở ra

 

đời như vậy phải chăng anh có lỗi

vì yêu em, vì quyết định lên đường

cơm với áo tự do cùng lý tưởng

mất hay còn trong lòng biết yêu thương

 

đêm trằn trọc nhìn em nằm say ngủ

muốn hôn lên nỗi mệt mỏi bơ phờ

nỗi chua xót mà em từng chịu đựng

sợ môi buồn làm vỡ giấc em mơ

 

làm sao giấu gìum anh niềm hãnh diện

được làm người được có vợ con

mười năm nhốt giòng thơ trong lồng ngực

giờ thả bay cho nhẹ nhõm tâm hồn

 

em yêu dấu, hãy lạc quan tin tưởng

dù thế nào ta cũng đã hồi sinh

ngẫm cho kỹ vẫn đóng vai nô lệ

nhưng ít ra cũng có phút sống cho mình

 

thơ anh đă viết cho em nhiều lắm

thêm bài này, ngàn bài nữa mai sau

nhưng chắc chắn không bao giờ nói hết

những nụ hồng trong giòng máu tim anh

 

hãy ngủ ngon hỡi em yêu hiền thục

mai cuối tuần em về sớm đọc thơ

gắng đừng khóc để mình anh gánh chịu

xứ lạ quê người lạnh nỗi bơ vơ

(Ngơ Ngác Cõi Người . 1989)

 

Một Ngày Nghỉ Bệnh

sáng hôm nay bỗng lừ đừ ngă bệnh

quyết định ở nhà nằm cho thẳng lưng

duỗi rộng hai tay xuội lơ cán cuốc

nhắm mắt lim dim nghĩ ngợi lung tung

 

bỗng thấy nhớ em như lâu không gặp

bỗng thấy thèm em như thuở chưa từng

em đang chạy đua dành từng nhịp thở

tối mặt tối mày chân đạp không ngưng

 

máy dội lòng ta dập dồn thương xót

áy náy nằm nghe nước mắt rưng rưng

lực bực trong đầu ngàn cây kim chích

cạo gió xoa dầu uống Atasol

 

gắng ngủ phứt đi dù năm, mười phút

buồn tủi chi đâu vật vă trong lòng

thấy tiếc làm sao bốn năm chục bạc

hoang phí một ngày uể oải nằm không

 

lảo đảo ngồi lên bày trò múa bút

thơ thẩn mênh mang viết bậy mươi giòng

đời sống mỗi ngày một thêm rách nát

thơ hóa không ra bạc cắc bạc đồng

 

viết chán vó quăng nằm vùi choáng váng

nhìn quẩn quanh nhà giấy rác giăng giăng

gắng gượng ngồi lên bần thần quơ chổi

mạn nhện bụi đời gom một đống đen

 

đóng cây đinh treo ảnh em lên vách

nhìn mắt em cười trong ảnh muốn hôn

xinh đẹp như ri sao mà lận đận

theo ta làm gì hỡi ả mèo con

 

một thoáng ba mươi năm dài chung bóng

có hiểu cho ta vẫn một tấm lòng

giả sử hôm nay ta say thuốc chết

em còn nửa đời có bớt long đong ?

(đưa nhau về đến đâu, 1989)

 

Bạc Tóc

chiều thứ sáu về sớm hơn thường lệ

em ôm hôn như thuở mới yêu nhau

thua cháy túi riêng cuộc tình sót lại

giữ cho lòng gắng đứng tiếp hôm sau

 

trong tha thiết vang lời em kinh ngạc

"ồ cái gì như tóc bạc, đầu anh"

chuyện nhỏ mọn sao lòng chùng bỡ ngỡ

dẫu đă từng phung phí tuổi xuân xanh

 

em năn nỉ ghì vai tìm từng sợi

“nhổ cho xong, đừng để mất đẹp trai”

tình em thắp sáng theo từng ngọn nhỏ

rụng trong ta xa xót tiếng thở dài

 

ta nhăn mặt than đau, em ái ngại

bốn mắt nhìn nhau chan chứa suốt lòng nhau

em chợt nói tưởng như thầm an ủi

"ồ chỉ toàn những tóc ngứa, tóc sâu"

 

không đâu em, chúng chính là đá trắng

đang xây dần phần mộ của riêng ta

hoa ngập nước lâu ngày đành phải rã

hồn ngấm sầu lâu quá phải phôi pha

 

luật trời đất có sinh có tử

sá chi ta mới chớm trổ sắc già

đời sống bám vinh danh gì nuối tiếc

kéo dài chi kiếp bỏ nước xa nhà

 

nhổ sao hết hỡi em yêu ngớ ngẩn

rụng sợi này đến sợi khác thành vôi

mười năm nữa hay vài giờ sắp tới

sợ chi đâu ta chuẩn bị xong rồi

 

tóc chớm bạc nhưng hồn sầu đă bạc

xin nhẹ tay ta nghe nhói cơn đau...

(Ngơ Ngác Cõi Người, 1989)

 

viết trong đầu tại hôpital général de montréal

bao nhiêu hạt tuyết trong dòng tuyết ?

tuyết trắng trời kia có mấy dòng ?

khí lạnh khởi từ tinh thể tuyết

có buốt bằng thơ chết trong lòng ?

 

thơ đă tắt rồi ? thơ đă chết ?

máu chừng chảy vội để lạc thơ

ta nghe đâu đó trong da thịt

khởi kết vòng hoa, dựng nấm mồ

 

đời lỡ sống với những trò vô ích

làm chi hơn khi dòng máu đầy thơ ?

trang chữ viết đâu để dùng đắp mặt

giọt bụi ta đọng được giữa hư vô ?

 

 

nhìn em đứng thất thần trong lo lắng

xốn như gai ai chích khắp thân mình

không dám nghĩ ngày mai em ở lại

nuốt hương, trầm lặng lẽ giữa tràng kinh

 

em yếu đuối em thiệt thà em vụng dại

một đời giàu nhân nghĩa với yêu thương

thân mòn mỏi sẽ cõng đời còn lại

một mình đi cho hết những đoạn trường

 

em gắng nhé, em yêu, đường còn lại

ta hình dung, ta tưởng tượng, rõ như là...

gắng đốt hết vết đời ta sót lại

thương chính mình là em đã nhớ ta

 

em gắng nhé, bước ngoan đường còn lại

thời nhiễm trùng-thơ rồi sẽ phôi phai

một lát nữa hay mốt mai... đâu biết

lặng nhìn em vừa lội tuyết ra ngoài

 

thơ đuối sức nhưng lòng bay theo tuyết

- em về lo khăn áo để mang vô...

vẫn để tình ở lại hồi sinh thơ

sẽ vì em gắng sống đến bao giờ...

(SNCNTNT)

 

 

2. Thơ ve gái

 

Ðà Nẵng Tiểu Thư

1.

chào em, Lê Thị Quỳnh Như

xin đừng nghiêng nón , nắng thu rất hiền

con đường này đă dành riêng

cho người con gái có duyên như là

cô hoa khôi của Tam Toà

thong dong dạo bước trong ta mỗi ngày

ngón chân như những sợi mây

lòng ta ngậm vóc tình đầy tiểu thư

thưa em, Lê Thị Quỳnh Như

em thơm như ngọn thơ từ Nguyễn Du

 

2.

chào em, Ðoàn Thị Bích Hà

xin đừng vội níu, giữ tà áo phơi

nụ cười em chợt đánh rơi

chắc không sơ ý như tôi ngỡ ngàng

hàng kiền kiền thở vội vàng

tôi nghe rõ những giọt đàn bay qua

thưa em, Ðoàn Thị Bích Hà

em thơm nhánh chữ Nguyên Sa gởi tình

 

3.

chào em, Nguyễn Thị Ngọc Lan

xin đừng quíu gót chân vàng thanh xuân

triệu dòng tóc chảy trên lưng

đẩy xô, vẫy gọi ngập ngừng theo nhau

cõng câu thơ, tôi theo hầu

còn lo em sẽ quay đầu ngó lui

gió đường Hoàng Diệu nhắc tôi

theo sát chút nữa không thôi lạc đàng

thưa em, Hồ Thị Ngọc Lan

thơ Lê Vĩnh Thọ bén sang bao giờ ?

(Trôi Sông 1967)

 

Qua Ngõ Mỹ Nhân

1.

rập rình qua ngõ Minh Xuân

liếc cho đỡ nhớ dải lưng lụa vàng

nhìn nghiêng, nắng gác hành lang

nhìn xéo, nắng giữ hai hàng sứ xanh

long lanh mắt vượt qua thành

vén màn hỏi nhỏ bức tranh treo tường...

âm thầm gởi tặng mùi hương

lên bàn tay vải tiếng dương cầm buồn

lòng tôi phiêu lãng mười phương

bỗng về ở trọ trên trường túc hoa

 

2.

thắc thỏm qua ngõ Như Thoa

vòng cung Ðộc Lập nối qua Bạch Ðằng

phóng mắt lên nóc lầu đen

lên bao lơn rọi thay trăng Sơn Chà

trầm hương từ cõi thịt da

trải xanh ngọn gió ngấm ra sông Hàn

bàn tay cầm vợt bóng bàn

lỡ cho ai nắm lấm vàng tình thơ

tôi ngồi dựa gốc cây mơ

hoá thân thương nhớ thành tơ bắc cầu

 

3.

e dè qua ngõ Trân Châu

cây vông đồng đứng phía sau nhắc chừng

bởi ai lỡ thắt giây lưng

lên voi làm sống bà Trưng thuở nào

cho tình thức cũng chiêm bao

cho tình ngủ cũng nhả thơ nhớ đời

hàng rào chẳng phải mồng tơi

ném thư không tới, vói lời chẳng qua

thôi đành làm đóa sao sa

rơi hoài chẳng lọt nóc nhà hoa lan

 

4.

ngập ngừng qua ngõ Lâm An

mưa dông hộ tống hai bàn chân thơ

tưởng như đang đến nhà thờ

thủ lời xưng tội vẩn vơ trong lòng

lỡ quên hái bậy nhành bông

ngửa tay hứng giọt mưa trong ngỡ là

cổ em chưa vướng vòng hoa

chuỗi kim cương nước khác xa mọi người

trông qua cổng, thấy em cười

Chúa tha tôi tội yêu người sau lưng

 

5.

lò dò qua ngõ Bích Quân

giú bàn tay ở túi quần, đăm chiêu

loanh quanh trong bóng xẩm chiều

nghe chân mày thả lời phiêu bồng chào

ngu ngơ dừng trước cổng vào

dòm anh khuyển rất bảnh bao cau mày

co chân buộc lại giây giày

tam sông, tứ núi... chút này ngán chi

ngại em... lững thững quay đi

bâng khuâng ngoái lại chung qui cũng là

 

6.

mon men qua ngõ Thu Hà

dẫu lơi chân đạp cổng nhà cũng qua

nắng chiều đang thở trên hoa

hình như có bóng thướt tha vói nhìn

quay đầu xe lại, khó tin

nụ cười thơm ấy vô tình thật sao ?

gáy ngà đỡ mái tóc cao

rõ ràng có hạt bụi thao thức nằm

váy thơ đang độ thong dong

chiếc xe đạp bỗng phải lòng quên đi

 

7.

tà tà qua ngõ Quỳnh Chi

hai hành lang gió thầm thì quanh năm

nắng không vào lọt chỗ nằm

hạt thơ đâu dễ bén mầm bên hoa

mê người nhớ cái ngã ba

Ðông Kinh Nghĩa Thục rẽ qua Nguyễn Hoàng

ba nhành xuân sắc đoan trang

có khi nào thấy anh chàng ngu ngơ

chỗ nào véo cũng ra thơ

yêu ai chưa biết vu vơ để dành...

 

8.

phất phơ qua ngõ Thúy Oanh

một gian cư xá long lanh mắt cười

ai cho phép một con ruồi

yêu người hoá điểm son tươi bên cằm

trang Kiều mở dưới gối nằm

thơm lừng hương tóc trăng rằm ngủ quên

cánh tay tròn mướt tơ mềm

làm sao dám gối chỉ thèm vu vơ

lỡ mang bệnh nghiện làm thơ

ngại chi đôi phút bất ngờ tà tâm

 

9.

bâng khuâng qua ngõ Ái Cầm

chợ Cây Me ngó, thì thầm trên vai

chàng này coi cũng bảnh trai

tiếc rằng thiếu bước chân dài trổ hoa

phòng hồng đã chật tiếng ca

một nhà thơ ở phương xa đã vào

trời thừa bao nhiêu vị sao

thừa thêm vị nữa chẳng sao đâu tình

vẩn vơ vào cõi u minh

Tây cười dưới mộ giật mình làm thinh

 

10.

lờ khờ qua ngõ Diệu Minh

trèo tường sân vận động nhìn mây bay

nhạc luồn theo những ngón tay

xoay lưng ong những vòng quay vật vờ

dáng hoa đài các thanh cao

bước dần ra khỏi vạt thơ mê tình

lầm bầm tụng một câu kinh

một câu kinh trị thất tình vô ngôn

ngó quanh trời đất vẫn trňn

ngả lưng đánh giấc thả hồn lưu linh

 

11.

lừng khừng qua ngõ Phước Ninh

lolita hiện hiển linh cười cười

giá bứng được cánh môi tươi

lấy thơ lấp lại cho đời khỏi ghen

tình yêu là cái mặt bằng

xây bao gác gió lầu trăng, vẫn thừa

hôn nhau từ sáng đến trưa

từ chiều sang tối vẫn chưa thơm lòng

đường Phan thanh Giản cong cong

cái chân đứng lại, cái lòng bâng khuâng

 

12.

buồn buồn qua ngõ mỹ nhân

Quý Phẩm, Thạch Trúc, Ỷ Vân , Bích Hà

Xuân, Ðông, Hồng, Phú , Phước, Nga.......

những môi, những mắt, những da thịt nồng

những vồng đất biết trổ bông

thuận, không, tôi cũng đă trồng ra thơ

dài đời trôi nổi phất phơ

sờ trong ngực áo vẫn thao thức tình

gởi người thánh nữ siêu hình

nụ hôn này để tạ tình thế gian

nguyện đem theo xuống suối vàng

(Trôi Sông, 1967)

 

Thơ Tỏ Tình

ngỡ mình là sơn ca

tôi treo hồn giữa trời

vung tay vãi tiếng hát

những tiếng hát không lời

 

em đi rong giữa nắng

tóc gió nổi theo đời

bài ca tình vun quén

xanh từng nhánh tóc lơi

 

yêu em mây biết nói

yêu em gió biết cười

yêu em nắng biết thở

tất cả thành thơ tôi

 

thơ tôi em không đọc

(cũng chẳng cần đọc đâu)

ngàn triệu trang gộp lại

cũng hiển linh một câu:

yêu em, tôi yêu em

 

Nghêu Ngao Mua Tình

 

một mình qua phố chiều mưa

tôi còng lưng đạp tìm mua tình người

lượm thầm từng vụn tin vui

chắt chiu ủ kín đọt cười chớm xanh

mưa ào ào bủa vây quanh

run tay vuốt mặt lạnh tanh bốn bề

em ngồi đâu, mái tóc thề ?

vòng ruban tím theo về ai chưa ?

dập dìu bong bóng nước đưa

câu thơ ngày nọ cũng vừa đến nơi

tôi đi lững thững bęn trời

porte-bagages nặng vốn lời nhân sinh

thầm thương cho nhúm thơ tình

em chưa chịu thả chân linh hiển vào

chiều mưa, gió bạt lời rao

vào sâu trong giấc chiêm bao em nồng

vậy là em biết phải lòng.

(Trôi Sông, 1967)

 

Em

lãnh thổ thơ tôi, một cõi Em

hàng trăm chánh thất, chỉ một tên

và không cung nữ, không hoàng hậu

lộng lẫy trong cùng một dáng Em

 

Em nhận ra chưa hương sắc thơm

từng trang em đọc, chữ trong lòng

đừng kinh ngạc nhé, nàng thơ ấy

đang ngắm mình trong ngôn ngữ hồng

 

Em thoáng hổ ngươi một chút. vâng

lòng em. ông ấy dám phơi trần

trái tim. kỳ quá. Em không biết

tay chống cằm nghe mộng bâng khuâng

 

Em thoáng bực mình một chút. vâng

ta chăng ? miệng lưỡi kẽ ba lăm

soi gương. so lại. ai vô nữa ?

mày nhíu không che nổi má hồng

 

Em thoáng dửng dưng một chút. vâng

ai thì ai. mặc. gã cù lần

mà sao giống qúa. hay là chính...

thơ cứ y như lòng lâng lâng

 

thưa đúng là Em đó chớ ai

những môi những mắt những vành tai

những lời chưa nói, hơi chưa thở

vinh hiển cùng tôi, thơ, sánh vai

 

thưa đúng là Em, một cői Em

giai nhân thiên hạ chỉ một tên

trái tim lãng mạn không hề cũ

và nặng bằng cân sợi thơ tình

 

Em của tôi, không chỉ một người

mà là tất cả các giai nhân

trái tim đủ chứa tôi cư ngụ

sống một đời thơ. một cői tâm

(Mời Em Lên Ngựa)

 

Mời Em Ngồi Lại

1*

chẳng có lẽ một mình ta ngồi lại

trên chiếu sầu trải suốt trăm năm

với một cụm hoa hồng nở mãi

triệu đóa thơ thơm ngát trăm năm

 

ta mời em, mời các em, ngồi lại

thay cho vì sao lạc ngủ bên vai

cho thi huyết ta đủ làm men rượu

tặng cuộc đời phù phiếm ngày mai

 

em đừng ngại thời gian xây đá mộ

lên tóc hồng của tuổi bình minh

bởi tình ta tuy không là son phấn

nhưng chính là viên thuốc trường sinh

 

em lộng lẫy như vầng trăng ta tìm thấy

trong đêm dài hồn hóa sợi thơ bay

môi mắt dắt dìu nhau về vô tận

trong trùng trùng mê sảng nồng cay

 

2*

chẳng có lẽ một mình ta ngồi lại

trên chiếu sầu trải suốt đời ta

với trái tim là cụm hoa nở mãi

triệu đoá thơ không có tuổi gìa

 

ta mời em, mời các em ngồi lại

hoà chung dòng máu với tim ta

cho hơi thở ta đủ làm phân bón

nuôi ngát xanh từng cội rễ thi ca

 

xin đừng ngại, ta một chàng thi sĩ

mê tình yêu hơn mê chính người tình

giàu âm điệu nên ba hoa chút đỉnh

em bằng lòng rộng lượng hy sinh

 

ta không nịnh nhưng mong em chịu hiểu

em là dòng máu chảy trong ta

em là phổi cho hồn ta được thở

em là thơ cho ta được ngâm nga

 

3*

chẳng có lẽ một mình ta ngồi lại

trên đời này với triệu đóa thơ

đă được nở từ các em góp lại

bằng những cuộc tình lộng lẫy thanh cao

 

ta mời em, mời các em ngồi lại

ta mời em, mời các em ngồi lại

(Rượu Hồng đă Rót 1974)

 

Thiệp Hồng

tôi đoan chắc rằng em sẽ đến

sẽ vào thăm cho biết trái tim tôi

cái vạt đất đầy phân tình và nước mắt

cái dòng sông đầy hình ảnh và âm thanh

 

em đừng thẹn và cũng đừng lo lắng

tôi không nhìn vào tận mắt em đâu

tóc em buộc hay thả bay từng sợi

má em thoa phấn trắng hay hồng

 

những điều đó không làm tôi bận rộn

không làm tôi tăng hay giảm si mê

và chắc chắn tôi không ca ngợi

môi mắt em hay bất cứ điểm nào

 

bởi tôi biết em là người tự trọng

tôi cũng không yêu cái hào nhoáng bên ngoài

nhưng dĩ nhiên em cũng nên trang điểm

màu áo xanh cho trải mát lòng tôi

 

guốc em trắng có chiều cao vừa đủ

nâng gót hồng tha thướt bước vào thơ

tôi đă trải hân hoan ngoŕi ngõ đợi

em cao sang kiều diễm hãy yên lòng

 

đêm nếu tối tôi sẽ nhờ sao sáng

đủ nhìn tay em trắng vỗ lên đàn

trời nếu bão tôi sẽ năn nỉ gío

đừng thổi bay thân mềm mại tơ giăng

 

và như thế, chắc là em sẽ đến

sẽ vào thăm cho biết trái tim tôi

"không có lửa làm sao có khói"

không yêu thương làm sao được thất tình

 

rượu đă rót em hăy say một bận

trong cõi sầu tôi sẽ ẵm em đi

em đừng ngại sẽ dẫm lên xác chết

những cuộc tình chằng chịt trong tôi

 

cũng đừng ngại sẽ trở thành như vậy

bởi yêu em tôi đã giết chính mình

và đã giết luôn em làm chất liệu

em bằng lòng hay phản đối cũng không sao

 

đời đă trách tôi dật dờ lẩn thẩn

đời đă khinh tôi lăng mạn điên khùng

tôi muốn nói với em về chuyện người mê gái

mê tình yêu đắm đuối viết thơ tình

 

tôi muốn nói với em về những bài thơ đó

mà mọi người thường chỉ trích chê bai

em cũng thế biết chừng đâu, cũng thế

tôi yêu em, tôi chỉ nói với riêng em

 

tôi chỉ muốn một mình em đập chén

trong hồn tôi chếnh choáng cơn say

chuyện chi phải ngợi ca từng ngọn lá

bởi nhờ em đời đă đẹp lâu rồi

 

và hơn nữa, tôi thiếu tài giả dối

không ngụy trang, che giấu những riêng tư

đồng ý thế, nŕo em yêu, hãy đến

trăm bài thơ tôi đă trải lót chân

 

hãy đập phá cho tan cho nát

cái đời tôi lẩn thẩn dật dờ

xin nói trước để em đừng kinh ngạc

trái tim tôi là một quyển sổ vàng

 

em đă đến, dĩ nhiên là đă viết

một đôi dòng lên đó để mua vui

đôi dòng đó, xin cho tôi mượn tạm

biến thành thơ thay tấm thiệp mời

 

 

Vẽ Em Lên Thơ Lên Cuộc Ðời

tôi không có gì, ngoài tình sử

cả đời tôi

đă sống

và sẽ sống

bằng chừng đó

tôi đă mất tuổi thơ

nhưng không có tuổi già

tôi chỉ có tuổi yêu

tuổi thất tình

tuổi mơ mộng

tuổi làm thơ

và triệu bài thơ của tôi

chỉ là một bài thơ

chỉ là một câu thơ

vỏn vẹn

là nụ hôn trên môi em

tôi xin vẽ em lên thơ của tôi

lên cuộc đời tôi vinh hiển

vẽ từng gót chân hồng

vẽ từng nốt ruồi xanh

vẽ từng cái bớt son

vẽ từng cái răng khểnh trắng

vẽ từng sợi tơ thơm

vẽ từng làn da lụa chín

để được sống trong em

để được thở hơi em

thơ

thơ chan hòa vỡ tràn trên thân thể ngọc

tôi tưởng chừng muốn ghen

với chữ nghĩa với vần điệu

cứ bồng ẵm

cứ nịnh hót

cứ ca ngợi

cứ nựng em mỗi ngày, mỗi giờ

cứ chưng em ra cho mọi người chiêm ngưỡng

em

tôi vẽ em lên thơ

lên cuộc đời tôi vinh hiển

xin mời em ở đó

xin mời em dạo chơi

cuộc đởi tôi

thế giới tình yêu bát ngát

(RHDR, 1974)

 

Gìa Ðời Gió Trăng

tặng Phạm Ngọc Niên

 

nét sầu lẫn trong dáng em

rủ tôi trôi nổi từng đęm chập chùng

nghĩ quanh quẩn, nhớ lung tung

em buồn ai cõng đi cùng cõi thơ ?

tôi già đời vẫn ngu ngơ

yêu em mơ mộng vu vơ suốt ngày

đi ra vấp sợi lông mày

đi vào vướng nhịp thở đầy hương môi

hết đi rồi tiếp tục ngồi

làm thơ vớ vẩn một đời phiêu du

tôi già đời vẫn còn ngu

yêu em mải miết trùng tu nỗi sầu

trái tim như vạt đất mầu

già đời mới biết ta giàu gió trăng

(RHDR, 1974)

 

Yêu

yêu em lười biếng nói

yêu em ngần ngại cười

mỗi ngày một hao hụt

lượng máu đời tươi vui

 

chợt xa dần con cá

lặng lẽ trốn con chim

nhành cây thêm mấy lá

nhạt hương bàn tay tìm

 

yêu em ngồi lặng lẽ

bên mớ chữ dị thường

đổ ra tay xếp lại

những sợi buồn dễ thương

 

yêu em bước sè sẹ

quanh quẩn một con đường

nhớ nhung không mấy đoạn

mà đi hoài không cùng

 

yêu em lòng thánh thiện

thanh thoát một đời riêng

đêm đêm vùi hương gối

lắng theo đời nằm nghiêng

 

yêu em không thể nói

yêu em không dễ cười

thành tâm trong cuồng nhiệt

cúng dường hết tình tôi

(sông núi cùng người thơm ngát thơ)

 

em và thơ

gởi tặng thiếu nữ ở mọi thời đại

1.

chỉ cần chạm nhẹ vào ta

là em có thể rút ra thơ tình

sợi thơ vụn vặt linh tinh

nhưng thừa sức để trói mình với nhau

2.

em yêu đâu chỉ làm thơ

vì em đâu chỉ vu vơ qua đường

em là tất cả nguồn hương

nằm trong những đốt xương sườn thi nhân

3.

lót triệu ngọn lục bát tình

em nằm, xuân sắc mới tinh muôn đời

yên tâm, phơi phới rong chơi

trái tim đă có đúng nơi đi về

4.

em đi tay đánh mượt mà

làm bao nhiêu bụi tà tà bay theo

thơ đời vốn rất trong veo

bỗng dưng trôi nổi bọt bèo nhớ nhung

5.

mỗi khi mở nước gội đầu

hình như em lượm được câu thơ tình

bởi đi khắp cői u, minh

lòng ta tìm nụ xinh xinh bám vào

6.

trời sinh em, trời sinh thơ

nếu không chẳng biết phải thờ em đâu

trái tim dù rất là sâu

chắc gì em được ở lâu đời đời

(sông núi cùng người thơm ngát thơ, 2002)

 

lót tình gối tay

dắt em vào bụi hoa lài

bẻ lá lót ổ nằm dài làm thơ

ngó lên gặp sợi nắng tơ

vạch thơm kẽ lá ngu ngơ ngắm tình

vài nhành mây lấp ló nhìn

hai nhánh chân trải ấm mình cỏ thơm

tay theo ngọn bút lên dòng

thơ tỉa từng hạt vào lòng nguyệt thi

nghe trong khoảnh khắc xuân thì

ghé vai vạn vật chuyển đi nghìn trùng

lót tình dưới cánh tay xuân

cho nhan sắc thấm thơm lừng muôn năm

cảm ơn em ủ chỗ nằm

ổ thơ như vạt trăng rằm nőn hương

(sông núi cùng người thơm ngát thơ)

 

nhánh xuân xanh

sớm mai không chim hót

chớm trưa không nắng hồng

bầu trời khôơng mây dông

tay mở lòng trống không

 

mười năm không trôi nổi

sáu năm không phiêu bồng

tóc mòn vầng trán cũ

đời xế vạt mắt trong

 

em xưa nhan sắc lạ

vẫn nằm hát trong lòng

bài ca không có tuổi

giai điệu tình thong dong

 

tôi xưa chừ vẫn vậy

thân thiết giấu trong lòng

vài nhánh buồn vừa đủ

cho đời tình trổ bông

 

xế chiều nằm chờ đợi

nửa đêm ngồi nhớ mong

thoáng nghe hạt bụi chạm

lòng ngấm hồn môi hồng

 

giòng thơ xưa chẳng mỏi

hồn nhiên sống như sông

đời thơ thanh thản cőng

đời tôi dạo vòng vòng

 

xem ra người cũng vậy

năm tháng nhẹ như không

lắng nghe nhành xuân thắm

bén thơm thơ trong lòng

(sông núi cùng người thơm ngát thơ. 2002)

 

 

mùi hương từ cái vạt giường

xa lâu quá cái vạt giường thuở nọ

hương tre ngâm vẫn khắng khít ấp lưng

dòng kỷ niệm vẫn không ngừng lấp ló

mọc quanh tôi triệu con mắt thăm chừng

luồn dưới gối bàn tay tha thiết nhớ

chạm được gì dưới vuông chiếu trong tâm

đường mây cườm kết nẹp tre lên-nước

giữ hơi ai thuở nằm đợi phiêu bồng

nằm thật thẳng tự đo mình dài ngắn

thời gian làm dùn lại khối thịt da ?

càng co cụm càng đụng vào dĩ vãng

mỗi nhánh vạt giường mỗi nhánh xương ta

vẫn nhắm mắt làm thơ sao vẫn nợ

sợi tình ai bỏ sót giữa bàn tay

em yêu dấu, trên vạt giường thuở nọ

em lỡ ươm một nhánh lông mày

em yêu dấu, trên giường tình thuở nọ

thơ chưa thành đủ bọc vóc em nghiêng

ngoài hồn đựng kịp thời đôi mắt liếc

và tiếng-tình em sảng khoái vô biên

(sông núi cùng người thơm ngát thơ, 2002)

 

cầu ao

cầu ao nhỏ em thòng tay vọc nước

mười ngón hoa thả bắt lượng đời vui

sợi rong biếc bỏ bầy mon men đến

chờ em cho được phép ngấm hơi người

em vốc nước săm soi rồi buông thả

chùm nước trong thoang thoảng thở trầm hương

có phải mật từ chỉ tay ban phát

hay từ tim, máu truyền đạt yêu thương

một đàn cá chen nhau nô nức lại

vài con chim đánh bạo xuống cầu ao

mây mấy thỏi cũng tạm rời chân gió

chỉ riêng tôi khờ khạo trải thơ chờ

ổ tình lót vừa xong, em khuất gót

cầu ao nằm bịn rịn, gió ngu ngơ

tình không đậu, nhớ thương thơ vẫn nở

em có bao giờ chợt nhớ cái cầu ao ?

(sông núi cùng người thơm ngát thơ, 2002)

 

 

bệnh rình sắc hương

lỡ tay trồng ngọn thơ tình

một đời đành phải rập rình sắc hương

rình sợi mưa gọi sau vườn

rình dòng nắng rủ lên đường cỏ hoa

rình lọn mây níu nóc nhà

rình gió vô lễ vén tà áo ai

rình vu vơ tiếng thở dài

rình nghiêm chỉnh thỏi hình hài em phơi

rình mặt đất, rình chân trời

rình con chim hót khơi khơi bình thường

rình con chó ngửi mùi hương

rình tôi vọc nước tắm truồng thong dong...

câu thơ đâu đó phải lòng

hiện nguyên hình với ngàn năm tỏ tình

bỏ tôi vĩnh viễn làm thinh

bỏ tôi vĩnh viễn ẩn mình bên trong

dẫu em thương, nhập chung dòng

bệnh rình hương sắc vẫn lòng vòng theo tôi

(sông núi cùng người thơm ngát thơ, 2002)

 

 

3. Thơ cho những người tình không có thật

 

Thụ Huấn

em ghé đến thăm thật tình cờ

làm tôi bỏ dở một bài thơ

bài thơ bỏ dở thành nền móng

cho một cuộc tình rất phất phơ

 

em dạy cho tôi từ bước đầu

yêu là se sẽ nắm tay nhau

là rình cho kỹ hơi tình thở

là nín cho sâu phút nhiệm mầu

 

tôi được biết yêu thật bất ngờ

với tôi, yêu , từa tựa làm thơ

cả hai đều trải lòng ra cả

đều hành hạ mình đủ phất phơ

(Trôi Sông. 1967)

 

Cái Dằm Ðầu Tay

gởi cái bàn học Thuận Thành

 

chép và đóng trăm bài thơ đă viết

gởi tặng em thay lời nói tỏ tình

em đón nhận với môi cười mắt liếc

ngày qua ngày nhí nhảnh làm thinh

 

sau mỗi buổi tan trường tôi thường ghé

nhà em chơi thân mật tự nhiên

mẹ em đă thuận theo điều đoán biết

nụ cười thơm trong đôi mắt thật hiền

 

trước bàn học ngó ra hàng hiên nắng

em thường ngồi thả tóc một bên vai

đầu cán bút thường ngập ngừng bên miệng

em nhớ ai hay suy nghĩ làm bài ?

 

tôi quen thói ngồi cạnh bàn, góc trái

chẳng vươn vai cũng đủ chạm tay em

em làm nũng khoe dài năm ngón biếc

sợ hương bay, tôi mở vở đậy lên

 

em khúc khích :- cái anh này rõ nghịch

ngón tay tui đâu phải cây cà rem

sợ hở gió chảy ra nên úp lại,

không dám nhìn, tui giấu biệt cho xem !

 

tình lựng chựng dễ thuơng đi như vậy

có ai ngờ tôi chợt vụt lớn khôn

ngồi đọc lại những bài thơ ngớ ngẩn

quá non tay đâm xấu hổ bồn chồn

 

thiếu tế nhị, tôi tìm em đòi lại

không trình bày một chút xíu lý do

mà cho dẫu phân trần khô cổ họng

em cũng cho ngụy biện, giả đò

 

em lánh mặt, còn tôi lo viết lại

cuộc tình vàng cứ thế hoá ra tơ

mẹ em hỏi : - làm chi cho nó khóc ?

tôi giật mình về gom đốt hết thơ

 

thơ đă cháy vŕ ngọn tơ cũng đứt

không một lời thử vói lại cầu may

em tự ái và tôi tin rất dại :

để yêu người phải biết chút đắng cay !

 

chút cay đắng quả nhiên là quá nhỏ

như cái dằm thỉnh thoảng xốn vài giây

cái dằm nhỏ nhưng vô cùng lì lợm

vừa xốn nên để rớt những dòng này

(Trôi Sông, 1967)

 

Thơ Cho Buổi Chiểu 03.3.1970

có gì lạ đâu, em vừa đến thăm

cũng giản dị như bao nhiêu người khác

lúc mở cửa, tôi dặn mình bình thản

sao buồn vui cứ thổi gío trong lòng

 

nước đă rót, dám mong em thành thật

trà chẳng nồng nhưng ai rót tình chung

lệ chẳng chảy nhưng lòng buồn đã vậy

xin được mời em ghé môi hôn

 

nắng chợt mỏi bóng vàng ngoài hiên vắng

tôi cũng vừa quì nép cửa tình ai

trên trời rộng bao nhiêu dòng mây trắng

trong lòng tôi đã giăng chật thơ sầu

 

em gắng kể đời hồng nhan trôi nổi

trong đớn đau nào tôi đă vờ quên

tôi cũng gắng ba hoa cười bình thản

cho buổi chiều này trẻ lại mười năm

 

em gắng kể cho áo sầu trắng mãi

cho cô đơn vẫn đầy mắt đa tình

cho vụng dại của anh chàng thi sĩ

chưa mượn thơ để kín đáo tỏ tình

 

em gắng kể cho tóc dài từng sợi

nuôi trên đầu em ngàn triệu nụ hôn

lòng ai đã thèm làm con chí mén

lội thênh thang trên những đỉnh tóc Hồng

 

em gắng kể cho ai kia say khướt

trong lời sầu như gịot lệ kiều nương

ai chợt nhớ ai vẫn thường dạo phố

cùng một người em gái nhỏ dễ thương

 

và ai đó đă vụng về che đậy

bảo chỉ thương đứa em đó vô cùng

em gắng kể cho một người nào đó

biết chuyện vui của một gã si tình

 

vẫn thường ghé nhà em ngày nghỉ học

nói rất nhiều, nhưng toàn chuyện vu vơ

em gắng kể cho nước trà đang uống

có hương thơm như ướp búp tay xanh

 

có chua xót như nỗi đau vừa dậy

trong lòng ai vừa trẻ lại mười năm

em gắng kể cho buồn che nỗi thẹn

đời không vui nhưng vừa đoạn tang chồng

 

chẳng hy vọng lót lòng nhau giải lụa

nhưng tiếc chi không phung phí đời nhau

thôi em đến thăm tôi, ừ hẳn thế

hay chính tôi vừa mới đến thăm tôi

 

hay chính tôi vừa đến thăm chàng thi sĩ

suốt đời vui vě những chuyện thất tình

em hãy nhận nơi đây lời xin lỗi

lời cảm ơn, vì như vậy đó em

 

tôi còn lãi được bài thơ này nữa

mà đến bao giờ em mới được xem ?

ôi khi tiễn em về cùng bổn phận

làm mẹ hiền, làm goá phụ muôn năm

 

tôi thấy rõ được tôi, thằng khốn nạn

đă yêu thương để toan tính kiếm lời

em hãy nhớ đừng bao giờ kể lại

với con em những đau đớn của mình

 

vì cha nó không bị ai mưu sát

ngoài một người đã thành thật yêu em

đă cầu nguyện cho đời em cô độc

đă điên cuồng ao ước thế cho nên...

 

xin bình thản bước qua lòng cửa vắng

bước qua dần từng ngõ ngách trái tim

khi quay lại ghế ngồi tôi thừa biết

sẽ làm buồn làm khổ những vần thơ

 

khi quay lại ghế ngồi tôi thừa biết

đường chỉ môi em cňn quấn chặt đời tôi

đă cố gắng để giữ thầm tiếng gọi

đă nhủ mình, thôi như vậy cũng hay

 

không giọt lệ nào buồn hơn im lặng

và bài thơ không thể hay hơn

chiều ơi chiều bao la thêm chút nữa

ta vừa cho ngươi trẻ lại mười năm

(RHDR, 1974)

 

 

Hẹn Em Bên Ðường

gửi một đoạn đường

nắng xô bóng ngã xuống đường

chiều rồi, chuẩn bị người tôi thương về

tôi ngồi vẽ cái chữ P

lên chân trụ điện, chỉnh tề chờ em

chờ em không để gọi tên

chỉ để liếc mắt một bên hông và...

cái lưng

khi em vượt qua

nếu trời có gió thật là thần tiên

hai tà áo trắng bay nghiêng

khoảnh lưng da sáp ong hiền, hiện ra

lằn giây lưng ẩn nhạt nhòa

thế thôi

em đă vuột xa mất rồi

đứng lên, tôi trở lại tôi

thảnh thơi về ngược hướng nơi em về

giữ nguyên được vẻ chỉnh tề

(Trôi Sông, 1967)

 

Ghé thăm ngươi tình cũ

gởi chiếc áo trắng Đại Lộc

tôi trở về tình cờ không biết trước

chồng của em vừa mới hy sinh

em đă nặng hai tay hai đứa trẻ

đâu đủ giờ sầu cho chóng bạc tóc xanh

 

tôi muốn ngõ cùng em lời xin lỗi

lời chia buồn, nhưng ngại mất lòng nhau

tôi muốn thở vào môi hai đứa bé

nhưng ngại buồn lòng người quá cố, không nên

 

mắt em đỏ như cây đèn sáp trắng

tôi không tin em khóc được một mình

lòng tôi mở chia hộ em giọt tủi

xin em cầm đặt nhẹ xuống lư hương

 

tôi muốn hỏi bây giờ em còn giữ

suốt đời này nghề y tá hay không ?

và băng bó vết thương người có đủ

an ủi mình mang nặng vết thương ?

 

sao em bảo đời em toàn đau khổ

biết, tránh rồi, mà vẫn gặp, thế thôi

chồng tử trận, người yêu xưa tàn phế

mong cho ai ngày tháng nhẹ ưu sầu

 

tôi không chống nạng về đây để gő

lên tim em những kỷ niệm xa vời

cũng không để nhờ em băng bó

nỗi điêu tàn trên thân thể tôi

 

và chắc chắn không làm sao giải thích

lần ghé thăm của gă thương binh

đă có vợ, có con đầm ấm

em bằng lòng, kỷ niệm khó quên ?

 

thôi đă trót đến đây rồi, hăy rót

cho lòng nhau chút lệ ấm đi em

bàn chân trái ngày xưa em thường gối

giờ xin đời làm một ngọn huơng

 

hãy thắp sáng cho com em ngồi học

cho con tôi ngồi tập vẽ bản đồ

đừng có khóc, tôi đi đây, đừng có khóc

nạng gõ sầu lóc cóc đường khuya

(Röïôu hoàng ñaõ roùt 1974)

 

Thơ tình dán ở ngã tư

gửi ngã ba Ba La

cảm ơn phút cùng tình cờ ngó lại

đủ nuôi tình thơm ngát đến hôm nay

sóng bụi đỏ chập chùng sau xe-ngựa

tưởng như chừng vẫn với nắm bàn tay

 

chừ ta ở rất xa nơi em sống

chừ em nằm rất sát giấc mơ ta

trong trời đất có vô vàn khoảng cách

trong tình yêu thương nhớ xoá chia xa

 

có buổi tối ta nằm nghe ta hát

nhìn ra em dối mẹ ghé qua nhà

có buổi sáng ta thèm đi xe đạp

nhớ chiều theo hương áo thở đôi tà

 

em có lượm giùm ta chùm gió mới

vừa thổi qua khe cửa sổ phòng em

nơi con muỗi than van xin giọt máu

nơi ta quì xin dâng tặng trái tim

 

em đă đốt giùm chưa bài thơ vụng ?

tình cho em một thuở chạy nhật trình

lòng ta trải bao lần trên mặt báo

lặp lại hoài nhưng bảo đảm mới tinh

 

em cũng gói vừa xong nguồn kỷ niệm ?

lót gối đầu hay chôn giữa ngă tư ?

năm tiếp tháng người nối người qua lại

tình nhập thân cho đời biết tương tư

 

em chợt khóc như ngày xưa đó hả ?

môi tìm môi tiễn giọt lệ qua đời

em đă cất ta sâu vào da thịt

sao nửa chừng cay đắng đánh rơi ?

 

ta cứ hỏi ... và thật thà nói dối

khi soi gương ta vẫn nhận ra em

sau em đă khá nhiều người ghé lại

cũng như thơ cứ phiêu dạt bồng bềnh

 

em nhớ nhé, ra ngã tư giùm nhé

xách guốc lên cho chân đất tìm vai

từ ngón biếc em đi thơ ở lại

mặc ta đành tiếp tục mất cả hai...

(sông núi cùng người thơm ngát thơ. 2002)

 

Hồi Âm Cho Người Tình Sông Vệ

không chờ đợi nhưng thư em đã đến

không yêu thương nhưng bỗng nhớ nhung

tôi cởi áo, gối đầu nằm đọc

lá thư em thăm hỏi chia buồn

 

chắc buổi sáng nơi em ngồi có gió

có sương bay lên đôi chữ vô tình

có con bướm ngoài vườn tha gịot nắng

về tổ sầu tìm lại trái tim

 

tôi gắng tưởng tượng ra tờ giấy trắng

bàn tay xanh suy tính, ngập ngừng

tôi gắng tưởng tượng ra từng ngọn tóc

trên đầu em nghiêng xuống lá thư

 

và như thế không chừng đâu tôi biết

những lời buồn em bày tỏ cũng nên

và như thế không chừng tôi viết được

bài thơ tình đăng báo tặng em

 

điều chắc chắn em cũng cần nên biết

tôi bây giờ là kẻ lạc quan

ngày khấp khểnh lang thang nhìn thiên hạ

sống hộ mình, vui biết bao nhiêu

 

bởi nước mắt không còn để khóc

bởi trái tim đă hết oán thù

bởi tàn tật tôi yêu đời hơn nữa

càng yêu đời, tôi càng nhớ nhung em

 

và chắc chắn vợ tôi không trách móc

một người chồng lãng mạn, bông lông

đời cũng thế, phải không đời thân mến

lòng của tôi như một cốc rượu hồng

 

cũng nên nói để em thông cảm

thơ tôi bây giờ là chiếc lá khô

em đừng kiếm trong này kỷ niệm

em đừng hôn lên những chữ bơ phờ

 

lẽ dĩ nhiên làm sao quên được

những buổi chiều sông Vệ bông lông

những viên kẹo đến tận bờ Ðức Hải

những chiếc hôn gói trong mảnh giấy hồng

 

thành thật nói rất buồn khi nhận được

thư của em từ sông Vệ gởi ra

tôi đă đốt để ngồi nhìn khói biếc

bay quanh mình thấm thấu vào da

 

thôi dừng nhé, hỡi người tình sông Vệ

hỡi người tình của giọt thơ ta

em đă sống muôn năm rồi đó

chỉ mình ta sầu một nấm mồ

(RHDR, 1974)

 

thơ cho Scotte Jeanne

gửi mắt nhìn đang ở Paris

thư Jeanne đến vào những ngày sắp tết

một đôi giòng nhưng tha thiết bao nhiêu

mỗi nét chữ tưởng chừng như phản chiếu

dáng Jeanne ngồi cắn cán bút buồn thiu

 

Jeanne than nhớ mùa xuân trời quê mẹ

cúc nở vàng từng cánh ẩm hơi mưa

mẹ nấu bánh cho Jeanne ngồi chụm lửa

đêm ba mươi thao thức đón giao thừa

 

Jeanne than nhớ đường Quang Trung bóng mát

hàng cây xanh mời gọi những bàn chân

buộc cặp sách sau ba ga xe đạp

chiều tan trường dạo khắp nẻo bâng khuâng

 

Jeanne than nhớ rạp Hòa Bình tàn tạ

trước ngôi nhà Jeanne đã được sinh ra

ngôi nhà ấy chắc giờ hoang vắng lắm

còn đứng im trong bóng gốc me già ?

 

Jeanne than nhớ một người hay qua ngõ

lấp ló đầu đường chờ đợi vu vơ

chỉ mấy bước nhưng mà xa cách lắm

còn xa hơn những khoảng cách bây giờ

 

và Jeanne bảo Paris không còn đẹp

giòng sông Seine không quyến rũ nổi Jeanne

tháp Effet cũng hững hờ ngơ ngác

đường công viên nặng bước sỏi âm thầm

 

sao Jeanne bảo vườn Luxembourg xa lạ

rừng Il de France hoa lá chỉ gieo buồn

những lâu đài những ngôi nhà nóc nhọn

đứng lạnh lùng như rụng mất tình thương

 

thôi Jeanne nhé, hôm nay trời lạnh lắm

đường tôi đi Jeanne cũng đă từng qua

thơ mừng tuổi đầu xuân sao nghèn nghẹn

có cái gì như thể tiếng thở ra

 

chắc có lẽ tôi cũng vừa nhung nhớ

Jeanne hãy nhìn xuống mặt nước sông Seine

tôi hy vọng khuôn mặt Jeanne rạng rỡ

bởi lòng tôi vừa ghé đứng kề bên

(đưa nhau về đến đâu, 1989)

 

 

 

 


 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ