Mặc Giang

 

 

http://www.thonhacmacgiang.com

 

 

 

 Dòng sông, tôi gọi tên em 

 Dòng sông tôi gọi tên em

 Nước xanh in bóng êm đềm thời gian

 Nước không rẽ sóng đôi hàng

 Sông nào uốn khúc bẽ bàng bờ lau

 Nước ơi đừng có đi mau

 Sông ơi đừng cạn cho tàu ngược xuôi

 Dang rộng bàn tay lên bờ xuôi ngược

 Xây lại ngân hà bên cầu ô thước

 Nới rộng thời gian, làm hẹp lại không gian

 Khép kín đợi chờ mong mỏi của nhân gian

 Dù thương đau đừng đập vỡ cây đàn

 Dù không gảy và cây đàn không lên tiếng

 Dòng sông xưa sao không về một chuyến

 Bến đò ngang dù lối cũ rêu xanh

 Nước xưa yên lặng trong lành

 Không vương sóng gợn không tranh gió lùa

 Lợi danh rao bán không mua

 Ngàn vàng ế ẩm dư thừa mà thôi

 Nhìn trông sỏi đá lên ngôi

 Ngàn xa rủ bóng lên đồi trinh nguyên

 Nhìn trông thấp thoáng con thuyền

 Trùng khơi sóng bạc bóng thuyền còn đây

 Nhìn trông én liệng truông mây

 Én chưa mỏi cánh phủ dày hơi sương

 Nhìn trông loáng ánh tà dương

 Gợn soi nhòa nhạt khói hương lên màu

 Nhìn trông lối trước cửa sau

 Cỏ cây rợp bóng con tàu lại qua

 Nhìn trông ngày lại ngày qua

 Thời gian nào gõ nhịp xa nhịp gần

 Nhìn trông một áng phù vân

 Lửng lơ khắp chốn phong trần sá chi

 Trên đường tôi đã bước đi

 Đừng vương cát bụi đừng suy lượng nhiều

 Tôi không nói tiếng nâng niu

 Tôi không lượm lặt chắc chiu giữ gìn

 Tôi còn nhịp thở không xin

 Đến khi lịm tắt tôi tìm bước sau

 Ngàn xưa sông vẫn một màu

 Trầm trầm mặc mặc ngàn sau cũng là

 Từng không vọng tiếng lan xa

 Cây in bóng nước hoa sa lững lỡ

 Cuộc đời tôi một câu thơ

 Câu thơ dù tắt, chưa mờ nhân gian

 Cuộc đời tôi một âm vang

 Âm vang dù tắt, không màn bóng đêm

 Sông xưa đó vẫn êm đềm

 Đưa tay vốc nước vãi rèm phù vân

 Nghe trong sóng vỗ gieo vần

 Âm theo tiếng bóng theo hình ngàn năm

 Dù ai mượn tiếng thánh nhân

 Tôi xin mượn tiếng thế gian tôi dùng

 Dù ai oanh liệt trung trinh

 Tôi xin muôn kiếp bóng hình nhỏ nhoi

 Nổi trôi vạn nẻo luân hồi

 Bồng bềnh muôn hướng nhưng tôi vẫn còn

 Một điểm son, muôn đời xin ghi mãi

 Một dấu hài, vạn thuở vẫn chưa pha

 Đôi tay nâng một cành hoa

 Ngàn sao lấp lánh ngân hà rụng rơi

 Đôi chân một bước trong đời

 Tử sinh nín thở, hết lời nỉ non

 Sông xưa bến cũ vẫn còn!!!

 Tháng 12-2002

 

 

 

Một nụ cười 

Tao nhân mặc khách trong trời đất

Thiên hạ xưa nay được mấy người

Ngao du sơn thủy cho cùng khắp

Để tặng nhân gian một nụ cười

Nụ cười dù đã mấy mươi

Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi

Nghe trong gió thoảng lưng đồi

Tâm tư mời gọi mở lời lưu linh

Xưa nay nguyên vẹn bóng hình

Trăng sao hòa nhịp như mình với ta

Thì thầm tiếng nhạc lời ca

Kìa xem trước mặt ly trà còn nguyên

Quên đi cho cạn ưu phiền

Bỏ đi cho sạch đảo điên cuộc đời

Ta vui ta hát ta chơi

Cung đàn từng phím buông lơi cung đàn

Xa xôi còn đó âm vang

Tâm tư mờ lối, tay đàn còn rung

Chơi vơi réo rắt chưa cùng

Giật mình mỉm nụ chia chung nụ cười

Nụ cười dù đã mấy mươi

Năm ba đi nữa cũng cười mà thôi!

3-2003

 

 

 

Cái Đẹp Vô Thường 

Đẹp không hai chữ vô thường

Hãy nhìn chân thực vô thường đẹp không

Vô thường vận chuyển mênh mông

Vô thường biến hóa tương đồng vạn duyên

Vô thường dạo khắp mọi miền

Ngắm từng cảnh vật tự nhiên tuyệt vời

Vô thường đi khắp muôn nơi

Danh lam thắng cảnh ngỏ lời chờ mong

Vô thường khẽ gọi đêm đông

Chia cơn giá lạnh xót lòng những ai

Vô thường rón rén cành mai

Nụ xuân e ấp đêm dài đã lâu

Vô thường vào hạ ve sầu

Rắc reo tiếng khóc biển dâu làm gì

Vô thường thu đến thu đi

Rừng cây trơ lá đến thì trổ bông

Vô thường biến có thành không

Biến không thành có được lòng mới nghe

Vô thường xa lạ còn e

Biết rồi đẹp ý ai dè thế đâu

Vô thường nối biển sông sâu

Bàn tay vun vén nhịp cầu lại qua

Vô thường kết lại gần xa

Bạn thù rũ sạch trong nhà thân thương

Vô thường xóa bỏ chán chường

Cho đời đổi mới mở đường thênh thang

Vô thường nối lại hai đàng

Xóa tan sầu hận vén màn minh châu

Vô thường kết hợp muôn màu

Mỗi người mỗi vẻ mỗi màu mỗi hay

Vô thường mới có đổi thay

Đêm đen như mực thì ngày mới trong

Vô thường thân gởi đầu non

Rong chơi góc biển vẫn còn hồn ta

Giữ chi thân đã úa già

Mượn thân hình mới la cà muôn phương

Vô thường mở điệu du dương

Sắc không vạn hữu là đường ta đi

Đừng ôm một mảnh li ti

Phi vô phi hữu diệu kỳ ai hay

Vô thường ta bước xưa nay

Bao trùm vô tận mảy may chẳng nhòa

Tay nâng nhè nhẹ cành hoa

Dung bao nhiêu thứ mà hòa mới nên

Xóa tan những nỗi buồn tênh

Nụ hồng đã điểm trên vành môi tươi

Vô thường cất bước trong đời

Mở ra gót ngọc ngỏ lời hoan ca

Đi trong bốn biển là nhà

Bước đi từng bước nở hoa mỉm cười

Vô thường một đóa xinh tươi

Từ trong nhân ảnh nụ cười còn vang.

12-2003

 

 

 

Gãy Một Nhịp Cầu Sa Bóng Nước 

Xuân Giáp Thân 2004

Quê hương ơi, giã biệt từ lâu

Một bước ra đi mấy nhịp cầu

Ôm ấp tình quê xa vạn lý

Ngày về thăm thẳm vẫn chìm sâu

 

Một chuyến ra đi mấy dặm trường

Thuyền đi, đi mãi chốn tha phương

Thuyền không dừng bến đời lưu lạc

Quê cũ biến thành nẻo cố hương

 

Ra đi một chuyến đã bao năm

Dấu tích tàn theo bóng biệt tăm

Bãi cát phù sa mờ gió bụi  

Lối mòn rêu phủ vết xa xăm

 

Nhớ mẹ âm thầm dưới mái tranh

Thương em không nói liễu buông mành

Quê nhà một cõi trời cô đọng

Đêm đã dài chưa, được mấy canh

 

Nhìn trông con én liệng từng không

Vỗ cánh buồn bay dưới bụi hồng

Mặt nước chân mây lồng lộng quá

Về đâu, con én giữa mênh mông

 

Quê hương còn đó, sao không về

Có biết vì sao vậy không hè

Gãy một nhịp cầu sa bóng nước

Sóng tràn loang lở mấy bờ đê

 

Tôi hỏi cây đa, đứng lặng thinh

Hỏi cây nho nhỏ cạnh đầu đình

Thành Hoàng rũ mặt buồn không nói

Tượng đá trơ trơ lặng lẽ nhìn.

 

 

 

Cho Hay Tỉnh Mộng Đêm Dài 

Đưa tay nắm bắt tầng không

Tầng không nằm gọn trong lòng bàn tay

Đưa tay nắm bắt tháng ngày

Thời gian hết đợi tháng ngày hết trông

Đi về thăm hỏi mùa đông

Giá băng đâu mất bếp hồng ấm êm

Mùa thu còn ngủ bên thềm

Rụng rơi lá úa đâm chồi lá non

Ve sầu vào hạ nỉ non

Tiếng kêu réo rắt mỏi mòn vì ai

Hoa cười điểm nụ cành mai

Mùa xuân trước mặt kéo dài bao lâu

Đêm về gõ cửa canh thâu

Màn đêm e ấp gối đầu bình minh

Nắng lên vạn vật vươn mình

Hoàng hôn đứng đợi cuối ghềnh xa đưa

Mây mù giăng lối đan mưa

Giọt mưa ngưng đọng để chừa mai sau

Tóc xanh óng mượt mái đầu

Có vài gốc trắng nằm sâu tế bào

Lắng nghe từ giấc chiêm bao

Tâm tư nằng nặng thuở nào chưa quên

Lắng nghe từ nỗi buồn tênh

Niềm vui hé mở bên thềm chờ trông

Lắng nghe từ tiếng thinh không

Còn kia tiếng vọng cuối dòng ngân xa

Thời gian bóng dáng chưa qua

Không gian đã điểm âm ba ngày về

Mai kia còn có cơn mê

Ngày xưa sót lại lời thề đầu non

Đường đi chưa mở lối mòn

Đường về đã hiện nụ son điểm hồng

Đăng trình mấy bước thong dong

Quy trình đứng đợi chớ mong chi nào

Ba sinh mấy ngọn sóng đào

Bình sinh lướt gió để vào mênh mông

Ngày mai biển trở về sông

Non quay về núi, cội trông về nguồn

Đêm dài vang vọng tiếng chuông

Tiếng chuông vang vọng tỉnh hồn chờ ai

Cho hay tỉnh mộng đêm dài.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ