Mộng Vu Vơ

 

 

 

 

Không nhé
Không nhận là thi sĩ đâu nhé
Chỉ vu vơ và mộng - thế thôi
Lòng thi sĩ thường hay san sẻ
Với nhiều người rồi cũng đơn côi

Đa tình lắm - tôi nào đâu thích
Lại nồng nàn da diết con tim
Rồi vơ vẩn trong đêm cô tịch
Viết lời buồn cô lẻ cánh chim

Chỉ là mộng vu vơ với gió
Chỉ là thơ trút cạn nỗi lòng
Là thi sĩ - rằng tôi không có
Chỉ vài dòng lệ chảy bên song.

 

 

Chiều thu
Chiều thu nhạt tím bên rào
Mồng tơi đỏ ngọn, ai sầu mặc ai
Mây bay thì kệ mây bay
Lòng ta đã chết từ ngày hôm qua

Dẫu rằng thu đến trong ta
Lá rơi lả tả châu sa ngập dòng
Không thèm cảm nhớ sầu mong
Để thu đứng đó ngoài lòng ngó vô

Đưa tay đánh vỡ tim khờ
Để cho máu chảy xóa mờ tương lai
Khi mùa thu đến bên ngoài
Hồn ta không động không hoài dáng thu.

 

 

Nỗi buồn ngoài sân
Ngoài sân,
Cây đào không còn lá
Tại cơn gió hôm qua
Thổi tan đi giấc mộng
Nhạt mờ những đóa hoa

Ngoài sân,
Cành đào nay trơ trọi
Đứng một mình đơn côi
Chồn niềm vui xuống đất
Đón nỗi buồn chơi vơi

Ngoài sân,
Xác xơ từng chiếc lá
Gió cuốn từ đóa hoa
Mỗi mùa thu đi tới
Gợi nỗi buồn trong ta

Bên trong,
Một mình ta thầm lắng
Đứng lặng người bâng khuâng
Nhìn mùa thu đi tới
Buồn nỗi buồn... ngoài sân.

 

 

Giọt lệ thu
Gió thu về làm vàng chiếc lá
Tóc em dài mấy lượt thu qua
Mắt không xanh như thời ấy nữa
Trái tim buồn... chứa nỗi xót xa

Chiều giăng kín chìm trong nhung nhớ
Nơi hẹn nào còn đọng ước mơ
Giọt mưa thu ai rãi khắp nơi
Vô tình hóa lệ em.... giọt đổ.


Oct. 17, 2001

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ