Mỹ Trinh

 

 

 

 

Đêm khuyết nguyệt
Đêm khuyết nguyệt vọng bóng tình hun hút
Gió vờn mây vi vút tựa ru hờn
Ảo vọng về đan gió lạnh từng cơn
Cung đàn khảy dỗi hờn... trăng lịm khóc

Con trăng già đếm tình đi lên dốc
Dựng sững sờ... con lốc xoáy buồng tim
Trăng đã tàn sao lòng vụng dại tìm
Sầu tư khúc khơi niềm đau cổ thụ

Dĩ vãng về... tình không nơi trú ngụ
Mây hoang tàn gió hú réo từng cơn
Trăng nước xưa còn lại gợn sóng hờn
Than van gió nguồn cơn chưa bày tỏ

Chìm khuyết nguyệt tình ơi làm sao ngỏ
Đêm quay lưng sương gió, bão khơi lòng
Mai bình minh biết mây có ửng hồng?
Gởi chút nắng cho lòng đừng xa vắng

Mai xa mãi... mai ánh vàng chìm lắng
Hồn trên sông nghe đắng giọt sầu rơi
Ngược xuôi dòng con nước đã xa rời
Trăng in dấu dòng đời trôi hờ hững.

 

 

 

Những bài thơ cho anh
Áo thơ em giặt bụi trần
Nước hoa tẩm nắng , lụa ngần hương thơm
Tím vàng thu cúc hoa đơm
Đầy sân lá rụng, buồn cơn giã từ

Say thơ hồn nguyệt trầm tư
Cuốn sầu nhân thế tương tư bóng hằng
Thả hồn cõi mộng xa xăm
Thoát trần tục lụy về thăm tiên bồng

Theo mây bay bỗng thinh không
Cởi trên lưng gió lụa hồng phất phơ
Mắt mi đã khép dại khờ
Môi thơ ướp mộng đợi chờ nụ hôn

Ngọc ngà gấm lụa linh hồn
Vuốt ve dáng liễu ,ngữ ngôn ân tình
Bút thi hứng nụ cười xinh
Dang tay đón gió rước tình về thăm

Ngửa nghiêng tỏa ánh trăng rằm
Giao phôi mộng mị, tơ tầm dệt khuôn
Môi tình gió lả lơi buông
Đầy trang mực tím đầy nguồn bể yêu

Vòng tay trăng ngã xiêu xiêu
Thiên nga hòa khúc dập dìu suối mơ
Áo trăng khoác phủ trời thơ
Khoác hồn tục lụy đêm mơ ảo huyền.

 

Còn gì cho nhau

Đêm mang thơ vụn trả đời
Nguyệt rơi nước mắt tiếc đời thi nhân
Lưng đồi tình ái những lần
Mưa rơi suối chảy trong ngần giọt đau

Còn gì đâu nữa cho nhau
Bờ sâu thung lũng chìm vào cơn mê
Trăng theo lối cũ đi về
Chỉ ta bóng lẻ bồn bề lặng tanh

Dấu chân kỷ niệm in hằn
Cho nhau thương vết những lằn roi đau
Hương phai..nắng nhạt..mưa rào
Xuân về rải chút sắc màu cỏ xanh

Xót xa cơn gió đưa cành
Đong đưa kỷ niệm bóng anh tựu hình
Còn đâu xuân nắng phồn vinh
Cành hoa mơ nhạt ân tình thuở xưa.

 

Nhớ người

Nhớ người, người có nhớ ta
Mân mê hạt nắng, chỉ ta nhớ người
Gởi lời cho nắng ươm tươi
Gởi người nỗi nhớ đem phơi nắng vàng

Héo mòn nỗi nhớ lang thang
Đong màu nắng vỡ khơi tàn giấc mơ
Nhớ ai ánh mắt thờ ơ
Kéo vầng mây xám đợi chờ hoàng hôn

Nhớ người... gió réo bồn chồn
Nhớ trăm con nắng để hồn dạo mơ
Nhớ sao là nhớ bài thơ
Ưu tư mưa nắng đợi chờ phôi phai

Bây chừ người đã nhớ ai?
Gió bay xứ lạ nắng phai chốn này
Còn ta... nỗi nhớ đọa đày
Còn ta... ghép mãi tình phai lụa là.

 

 

 

 

 

 


 

 

Trở về mục Đọc Thơ