Nam Xuyên Phan Quảng Nam

 

 

 

Quán khách giao thừa

Chén tiễn năm tàn hãy uống đây

Ðầu xanh sương gió đã bao ngày

Lầu ai tiếng nhạc vang trời thẳm?

Quán khách người thơ nhớ gió mây.

 

Hồn lắng nghe chừng nhịp khắc đi

Buồn ơi! tan xuống chén lưu ly

Cho lòng du tử quên sầu hận

Trên cánh mùa hoa nghỉ bước khuya

 

Trong ánh đèn rung, chén thủy tinh

Bên màu hoa trải mới, long lanh

Lâng lâng trong áng hương trầm quyện

Nước Tổ nghìn xưa tưởng hiện hình

 

Ta mừng tuổi Nước giờ đây nhỉ!

Xuân đến rồi hương thoảng mái ngoài

Thời khắc sẽ dâng đàn điệu mới

Gió thầm ca trước ý ngày mai

 

Ngoài kia một tiếng gà vang lại

Giữa phút thiêng liêng với giữa đường

Ta thấy qua màu năm tháng cũ

Những ngày xuân sáng ở quê hương

 

Tiếng pháo reo về tự thuở nao?

Cố hương ôi! khách ruột như bào

Ðêm nay chỉ có ta cùng bạn

Nâng chén giao thừa tính tuổi nhau

 

Hỡi gió Hành sơn! mây Hải vân!

Thu bồn lai láng vẻ thanh tân!

Trả my rừng quế xuân về đó!

Muôn dặm chờ ai chén tẩy trần!

 

 

Thu xưa

Chia tay một sớm thu nào nhỉ

Thơm ngát quê em lúa trải vàng

Hàng đuối sương pha bừng lá nhỏ

Cau xa mình thẳng nắng gieo ngang

 

Mía mạnh lên dày, khóm trúc cao

Muôn cành xanh trẻ lẫn trong rào

Ðường qua xóm ẩn lòng se lạnh

Một tiếng vành khuyên não gió thâu

 

Khói mỏng lan xa hồn xóm cũ

Vẩn vơ trìu quyện khách đăng trình

Nước ngời sông nhỏ trôi chầm chậm

Ðường cũng vương mang chút hận tình

 

Trông đỉnh Tào sơn, trời Cổ tháp

Cầm tay cùng hẹn buổi trùng lai

Xuyên Khương từ đấy xa nghìn dặm

Vật đổi sao dời ai nhớ ai

 

Trong mộng, quê em trời bát ngát

Non Tào xanh thẳm vẫn còn trơ

Lời chi phảng phất bên lòng nhớ

Theo tiếng thu về tự thuở xưa.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ