Nghiêm Xuân Cường
V́ đâu mắt lệ chứa chan Một màn sương bỗng giăng ngang giữa trời Kiếp người -cũng một kiếp người Mẹ ơi sao có người cười, kẻ đau Một phương nắng đẹp muôn mầu Một phương cô quạnh u sầu nát tim Nơi đây gió lặng trời êm Mà sao chốn ấy đạn bom hăi hùng Bể dâu, dâu bể chập chùng Mẹ ơi nghĩ đến mà ḷng xót xa Xót cho nguời, xót cho ta Trăm năm một kiếp, nở hoa mấy mùa. 03-23-03
Giữa Muôn Trùng Ngàn Đời Là Không Đời vui như mây gió thoáng trôi, Đời vui v́ ta biết yêu người. Đời vui khi sông núi với muôn loài là một, Giữa muôn trùng phận người nhỏ nhoi. Đời vui như chút nắng thoáng qua, Đời vui như mây nước không nhà. Đời vui khi ta biết nỗi đau là phận người, Với muôn loài một đời là không. Không c̣n ta, không c̣n ai Dẫu muôn loài, là một. Không c̣n có, không c̣n không, Không là một, chẳng là hai. Không c̣n ta, không c̣n ai Dẫu muôn ngày: một ngày. Không c̣n đến, không c̣n đi Không c̣n được, chẳng c̣n thua. Đời vui như chiếc lá khô bay Đời vui như trăng khuyết lại đầy. Đời vui khi sông núi với muôn loài là một, Giữa muôn trùng đời là sợi tơ. Đời vui như cánh bướm mong manh, Đời vui như hoa thắm trên cành. Đời vui khi ta biết dẫu muôn người là một, Giữa muôn trùng ngàn đời là không. 4-24-03
Xuân Bất Tận Xuân đẹp nhất là mùa xuân bất tận Hoa nở trong tim và gió đầy ḷng B́nh minh đến ngập hồn bao thơ mộng Bước chân trần về vạn nẻo mênh mông Đời đẹp nhất khi ḷng không ràng buộc Yêu tha nhân, t́nh yêu chẳng đợi chờ Ngày tháng thoi đưa, người không mơ ước Có bao giờ tâm vướng bận buồn lo Chiều sắp tắt c̣n ngàn tia nắng ấm Bạn đường ơi, đừng tiếc nuối xa xôi Đời vẫn đẹp dù người luôn sân hận Gịng sông đời huyền diệu lững lờ trôi Xuân đẹp nhất là mùa xuân bất tận Xuân ở trong ta, xuân của mọi nhà T́nh chân thật xin trao về muôn hướng Lấy tin yêu ḥa vũ trụ bao la. 09-21-03
Trầm Luân* Có ǵ đáng nói dông dài Kẻ vô minh muốn lợi ngay về ḿnh Bậc Bồ Tát giúp chúng sinh Thoắt trông đă thấy muôn phần khác xa Nếu mang hạnh phúc về ta Mà bao đau khổ tạo ra cho người Tức th́ Phật tánh buông lơi Có vui chăng cũng một đời trầm luân. 10-13-03 *phỏng thơ Shantideva
Chuyên Cần Người chăm bón mong sao hoa nở Thấy hoa cười ḷng mở hội vui Ngẫm xem muôn việc ở đời Gieo nhân tốt ắt gặt hoài quả xinh. Thế gian mải đua tranh danh sắc Nào bạc tiền, chức tước cao sang Vườn tâm xao lăng vun trồng Tránh sao cỏ dại mọc tràn lối đi. Tháng năm vụt trôi như gió thoảng Mỗi cuộc đời tựa áng mây bay Nghĩ sâu, tỉnh giấc mộng này Hướng về bờ giác từ nay chuyên cần. 10-28-03
Em ơi có biết không nào Trăm năm, một giấc mộng vào thiên thu Đời người: một kiếp phù du Xuân đi, xuân đến, vi vu gió ngàn Lá xanh tiếp nối lá vàng Hết công danh lại bàng hoàng giấc say Bước vào đời, trắng đôi tay Ra đi tay trắng, kẻ hay người hèn. Có chi là măi lâu bền Lắng tâm tư, rũ lụy phiền trần ai. 11-20-03 Tiếng Thầm Vắng Lặng Đời trôi nhanh Như gió vi vu như gịng sông xanh Đời mong manh Như khói như sương, như làn dư hương Đời bao la Ngàn áng mây bay, bay về nơi xa xa Đời thiêng liêng T́m lại trong ta tiếng thầm vắng lặng. Ai đâu ngờ… một ngày vui đă vụt qua mau Mái tóc xanh năm xưa nay đă phai mầu Mới hôm nào cùng nhau dưới nắng c̣n vui ca Có biết đâu đến ngay phút giây chia ĺa. Ngày hôm nay Ngàn ánh ban mai tràn ngập hồn thênh thang T́nh bay cao Khi ánh nắng vàng mang về muôn thương yêu Ḷng an vui Đời măi êm êm như gịng sông trôi xuôi T́nh dâng hương Khi nắng tin yêu soi khắp nẻo đường. 12-01-03
|