Ngọc An

 

 

 

 

Biết Đến Bao Giờ

Mùa đông tuyết lạnh ở phương này

Nhớ nước thương nhà mắt lệ cay

Nghĩ đến song thân nơi cát bụi

Có ai hiểu thấu nỗi đau này !

 

Cũng đành lạnh lẽo như sương tuyết

Mười một xuân người đẫm gió sương

Mái tóc xanh xưa giờ điểm bạc

Xứ người lau lệ khóc quê hương

 

Chúng ta, tất cả người vong quốc

Thảm họa cơ trời lạc bốn phương

Từng mảnh hồn đau lìa tổ ấm

Gian nan phiêu bạt, lẽ vô thường

 

Bạn bè, thân quyến giờ xa lắc

Biết đến bao giờ trở lại thăm

Từ buổi chia tay rời đất mẹ

Tuyết sương phủ mộ mẹ cha nằm !

 

Ngân giang thăm thẳm nghìn xa cách

Mẫu tử tình thâm phải cách chia

Nhớ mái nhà xưa qua lối nhỏ

Khói lam bàng bạc giữa sương khuya

 

Bây giờ lặng lẽ thân ly khách

Xuân đến nghe lòng đẫm gió mưa

Bao kẻ trắng đêm tràn nỗi nhớ

Đau lòng dân Việt thảm thương chưa ?

 

Hãy pha nỗi nhớ vào men rượu

Cố nén trong tim giọt lệ khô

Thầm ước như là ta đã được

Chào Xuân quê Mẹ thoả mong chờ

 

 

Yêu Thầm

Tình dấu trong tim, tình không dám tỏ

Dẫu từng đêm ao ước được tao phùng

Hơn nửa đời biết yêu là sẽ khổ

Nhưng người ơi ! sao ngăn được tim mình

 

Không gặp mặt từng giây nghe khắc khoải

Thế nhưng khi gặp gỡ lại làm ngơ

Thà chỉ riêng ta niềm đau ôm mãi

Mộng sẽ không tròn tình phải bơ vơ

 

Đôi mắt đa tình nhìn ta thắm thiết

Một lần thôi, se sắt cả tâm can

Một lần thôi, để ta vừa chợt biết

Chữ tình yêu sống dậy giữa hồn hoang

 

Ta ngụp lặn trong biển đời sóng gió

Trái tim yêu đã lạnh với thời gian

Người từ đâu như vầng trăng sáng tỏ

Cho ngọn lửa lòng bừng dậy hoang mang!

 

Ta sợ tình yêu, người ơi có biết ?

Sâu thẳm trong hồn mơ ước chung đôi

Như tự cõi nào nghiệp duyên tiền kiếp

Gặp một lần lưu luyến mãi không thôi

 

Ta sẽ tìm quên trong niềm câm lặng

Bởi yêu thầm đâu dám tỏ người ơi !

Xin gởi tình ta theo mây trời lãng đãng

Theo vết bụi hồng theo gió chơi vơi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ