Ngọc Bích

 

 

 

 

Giữ cho em

Giữ cho em một khoảng trời

Một dây hoa tím của thời ngày xưa

Giữ cho em một thoáng mưa

Chuông trường tan học em chưa muốn về

 

Giữ cho em cả tiếng ve

Với con đường ngợp nắng hè mênh mang

Giữ cho em độ thu vàng

Nhặt hoa, ướp lá lang thang trong chiều

 

Giữ cho em chút tin yêu

Để cho em sẽ mang theo suốt đời

Giữ cho em một khung trời

Quãng đường hai đứa sánh đôi đi về

 

Giữ cho em trọn ước thề

Một ngày nào sẽ trở về quê hương

Cùng em đi nốt đoạn đường

Của ngày xưa thuở yêu đương lỡ làng

 

Giữ cho em chuyến đò ngang

Để cho hai đứa cùng sang một đò

Thuyền tình chở khách yêu thơ

Trôi trong biển mộng đến bờ tin yêu

Giữ cho em chỉ bấy nhiêu.

 

 

Độc ẩm

Hương trà đầy chén cô đơn

Lửng lơ khói quyện, thả hồn bay cao

Đầy trời biết mấy vì sao

Vơi trong đáy chén thuở nào mộng vương

Hai tay nâng khối u buồn

Sầu đong, chén cạn hồn còn ngất ngây

Khói hương phảng phất đâu đây

Còn vương dư vị những ngày vui qua

Lắng trong quên lãng mình ta

Một mình uống cả ấm trà Đơn phương.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ