Ngọc Tuyết

 

 

 

 

 

Ủ t́nh

Trăng sao không c̣n trẻ

Vẫn măi hoài xa nhau

Nắng mưa không c̣n trẻ

Gọi đêm ngày xôn xao

Sao đôi ta khờ khạo

Để đời níu vào nhau

Một đời đà chớm bạc

Gói t́nh gởi chiêm bao

Mặc thu đông xuân hạ

Ta ủ t́nh vào nhau.

 

 

 

Mạch t́nh

Em ngần ngại

Gói vài giọt vắn

Sợ tim ḿnh

Không gói hềt niềm đau

Mới hôm nào xanh xao sáo nhỏ

Mạch khơi nguồn

Vỗ cánh hồi sinh

Đường nắng gió

Cuối miền phiêu lăng

Kết màu yêu chín đỏ áo t́nh.

 

 

Bóng t́nh  

Lộng bóng t́nh

Em treo nơi vườn mộng

Tháng ngày dài

Chất chứa những yêu thương

Ṿng tay ḿnh

B́nh yên em trú ngụ

Ấm áp ḷng

Dẫu băo tố trùng dương.

 

 

 

Lạm pháp  

Hạt t́nh lăn chạm triền thơ

Găy đi mấy đoạn nắng mơ khoác chiều

Đoạn vàng ứa giọt cô liêu

Đoạn xamh lén giấu bao nhiêu là buồn

Dưới triền ḷng đổ mưa tuôn

Lời thơ lạm pháp bắt nguồn từ đâu.

 

 

 

Có lẽ nào...

Người vắng

Phố chờ

Rộn ràng gió lộng

Quấn quưt trời dấu lặng buông trôi

Một cung bậc chơi vơi trầm bổng

Vuốt phím ngà tim bật hồn rơi

Giọt sương vỡ thức thao nửa kiếp

Giọt cầm rơi thao thức trọn đời

Đất phương nam lạnh thấm cung trời

Mùa thu ẩm đục buồn phố thị

Sóng xô bờ

Bạc phếch thời gian

T́nh mặc định vơ vàng tháng bảy

Chút t́nh nghiêng

Lạnh cóng địa đàng

Ta đi giữa đôi bờ thương nhớ

Buổi khai nguyên lục bát rắc vần

Thơ che mộng làm t́nh tuyệt thực

Có lẽ nào... xa lạ

Chốn trần gian.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ