Ngô Hữu Đoàn
Bến xuân
Bình minh lấp ló phía chân trời
Dòng sông mà mượt chảy thảnh thơi
Cỏ non trải khắp chân trời biếc
Ai dáng lụa là bay lả lơi.
Em trắng la đà bên bến xuân
Bãi soi tắm gội nắng mai nhuần
Vai thon cặp sách nghiêng vành nón
Vạt áo thần tiên gợi bâng khuâng.
Hạt sương bỏ lá theo chân em
Cho dáng yêu kiều thiết tha thêm
Nắng vẫn suốt đời ganh với tỵ
Sương thành mây khói dưới chân mềm.
Em là thiếu nữ hay tiên nữ
Học trường thôn hay chốn địa đàng
Cánh hạc từ sâu trong cổ tích
Bay về cho mây nước thênh thang.
Em đi cho trỗ mùa hoa tuyết
Lộng ánh hào quang tỏa ngát hương
Ta người trần thế nhiều tội lỗi
Hóa kiếp xin làm những giọt sương.
Xa xăm
Có lẽ nào em sâu thẳm biển xanh
Và huyền bí như là kim tự tháp
Anh mãi là bần ngư vùng bão táp
Là tín đồ cúi lạy những gốc đa ?!
Đợi chờ
Chiều qua quá ngắn cho ai ?
Quá cao, quá thẳm …quá dài cho anh !
Chiều qua chút nắng mong manh
Chút sương, chút khói… tím anh ôi chiều !
Chòm mây trắng lạc cô liêu
Cỏ may lặng lẽ đăm chiêu hướng nào
Đồi dương thỉnh thoảng xôn xao
Đôi chim về muộn vút vào tầng không
Chiều nay có phải chiều không?
Chiều không nếu phải… thì không phải chiều !
Vì chiều tôi có em yêu
Thiết tha dáng nhỏ yêu kiều nói thưa
Chiều nay có lẽ quá thừa
Quá thừa vì lẽ tôi chưa gặp Nàng!
Đêm em vu quy
Đên nay cũng giống đêm này xưa
nắng tắt, ngày qua đêm đã vừa
nhưng đêm ngày xưa là đêm biển
mà đêm nay là đêm vu quy
đêm vu quy biển anh không là nước
cũng không là con sóng vỗ đôi bờ
cũng không có cánh buồn xa lấp lánh
vậy ánh đèn xưa đã tắt tự bao giờ ?
đêm nay đèn cũng vẫn là đèn
đèn biển xưa nay là đèn sân khấu
thuyền ngày nay cũng vẫn là thuyền
mà nó là đò đưa em qua sông !
anh gượng gạo những cái cười mơn trớn
để ngụy trang cho nỗi tái tê lòng
đêm nay ôi biển người xa lạ
sóng reo hò đưa tiễn bước người đi
em vẫn đó nhưng em về bến khác
anh vẫn đây bến tiễn đưa người
em có tội gì đâu em hả ?
sao vết thương anh thủ phạm em mà
ôi con người ta điên dễ như không
ta đã biết sao bây giờ ngơ ngác
sao biển người ta chao đảo cánh buồm xa
ta đã biết một đời ta sóng nổi
sao chẳng úp ta cho tăm tối cuộc đời !
Quạnh quẽ
Những vì sao
ngập ngừng…
e thẹn…
lúc tỏ… lúc mờ,
lúc đột nhiên … biến mất !
Sài Gòn …
những dòng sông đêm
vàng võ ánh đèn đường.
Những dòng sông giao nhau.
Những cuộc đời giao thoa…
Trong công viên
những cặp tính nhân
mềm nhũn…
chảy xuống… im lìm…
Những chuyến bay đêm
lay động
màn đêm...
Ta và em
Những vì sao cô độc
Những con đường
bắt đầu từ đâu đó
lệch góc…vô biên…
Những dòng sông vẫn trôi
ngàn đời… cách biệt
thôi thì …hẹn nhau
ngày về biển cả…