Ngô Minh Hằng
Tiếng Thu
Vàng như bươm bướm lá bay
Mùa thu đã đến nơi này, phải không?
Chợt nghe réo gọi vô cùng
Tiếng thu xưa, thuở non bồng ướt sương
Chắt chiu này chút dư hương
Hàng cây xanh với con đường mộng mơ
Từng trang vở hóa thành thơ
Và em áo lụa bất ngờ, áo bay...
Mùa thu có lạnh heo may
Áo len tim tím cho đầy nhớ thương
Mùa thu có nắng thu vương
Có ai nghiêng nón cho đường thu xanh
Bây giờ cách một đường ranh
Bao nhiêu thương nhớ đã thành lệ rơi
Nửa vòng trái đất, chao ơi
Hồn thu xưa cũng rã rời, tàn phai
Còn chăng là tiếng thở dài
Của sông, của núi, u hoài tiếng thu.
Bốn mùa
Mùa Thu anh đến thăm em
Lá thu rụng đỏ bên thềm như hoa
Anh dừng lại bước bôn ba
Em dang đôi cánh thiên nga đón mừng
Mùa Đông non nước lạnh lùng
Tuyết rơi trắng. Tuyết trùng trùng. Tuyết rơi
Anh mang quà tặng: Mặt trời
Hồn em nở đóa tuyệt vời hướng dương
Mùa Xuân vừa dậy mùi hương
Anh gieo hoa hạnh trên đường đến thăm
Đầu năm, chúc tuổi đầu năm
Lòng em xanh khói hương trầm chiêm bao
Mùa Hè thơm nắng hoa cau
Áo em hoa lý qua cầu gió bay
Dặm nghìn cách trở trời mây
Con ve hát khúc vơi đầy nhớ thương!
Chiếc lá rừng phong
Sáng nay trở lạnh. Bóng Thu sang
Lác đác rừng phong rụng lá vàng
Ta ứứng thu mình trong áo ấm
Đợi hoài, chuyến bus chẳng đi ngang
Mắt nhìn theo chiếc lá vàng rơi
Gió cuốn bao nhiêu phận lá rồi
Đưa lá đi về muôn nẻo lạ
Vùng trời nào nhỉ có xa xôi?
Gió dìm lá xuống dưới tầm sâu
Rồi hất tung lên đỉnh ngọn sầu
Hỏi lá quay cuồng trăm hướng gió
Gió về muôn nẻo. Lá về đâu!
Lá về đâu nhỉ, lá về đâu?
Tan tác, cô đơn khắp địa cầu
Lá có thương thân, đời viễn xứ
Có hờn bãi biển hóa nương dâu
Phương trời vô định, lá buồn không?
Xa cội, niềm đau hẳn úa lòng
Chắc lá đêm ngày thương nhớ lắm
Những mùa Thu có gió thu trong?
Một mai lá mục với thời gian
Có xót xa đau phận lá tàn?
Hồn lá chắc gì siêu thoát được
Khi rừng phong cũ vẫn quan san!