Ngô Ngọc Mai
Mưa Lệ
Sáng nay trời bỗng mưa tuôn
Ngập ngừng nỗi nhớ cũng buồn theo mưa
Sầu treo trước ngõ gió lùa
Mưa rơi nặng hạt cho vừa nhớ nhau
Cây khô trổ một nhánh sầu
Trong sân tình cũ nát nhầu vết thương
Người đi mù phố xa đường
Chút tình năm cũ còn vương bên lòng
Mưa buồn gợi nhớ ngày Đông
Những chiều mây xám giăng không lối về
Tình tôi lạc nẻo u mê
Đường về mưa lạnh tái tê nhớ người
Đời còn đâu nữa nụ cười
Lỡ tay đánh mất từ người ra đi
Tình yêu dạo đó còn gì
Những ngày mưa lạnh cớ chi khóc thầm
Lòng ôm một mối tình câm
Sáng nghe mưa, lệ từ tâm khóc người...
(2005)
Câu Thề Gió Bay
Tôi về giữa phố sầu mây
Tìm trong kí ức tháng ngày có nhau
Hỏi người cố xứ nay đâu
Sương rơi phố núi bạc mầu tóc ai
Tôi về bóng ngã đêm dài
Ánh đèn vàng vọt chia hai lối về
Lòng trần giữa cuộc tỉnh mê
Đời hai lối mộng, câu thề gió bay
Tôi về nép bóng trăng gầy
Tìm trong nhân thế mong vay nụ cười
Thế gian đời chẳng còn vui
Môi cười xưa cũng dập vùi bão giông
Tôi về nghe gió chạnh lòng
Hồn ngơ ngác giữa bến sông cuộc đời
Tháng ngày buồn lặng lẽ rơi
Bóng người năm cũ xa xôi phương nào...
(2006)
Lời Yêu Thương Cho N...
Em chẳng biết rồi những ngày sau nữa
Mình vẫn còn hò hẹn với đón đưa
Lời yêu thương giờ biết mấy cho vừa
Yêu anh lắm ngôn từ nào nói hết
Lòng sẽ buồn như mùa Thu lá chết
Bên vệ đường chờ gió cuốn bay đi
Nếu tình mình phải phân li đôi ngã
Vũ trụ buồn tênh, đời chẳng còn chi
Câu từ li xin người đừng vội nhắc
Để mặt trời mãi rực rỡ bình minh
Để nắng vàng không nhuộm chiều héo hắt
Và hoàng hôn không về giữa cuộc tình
Em yêu anh không là tình thứ nhất
Mà lòng yêu như sóng dậy biển khơi
Mà nỗi nhớ vẫn ngày đêm chất ngất
Vẫn tương tư hình bóng mãi không thôi
Anh yêu ơi giữa biển đời gian dối
Lời yêu thương xin mãi giữ trên môi.
(2006)
Ru Tình
Mai rồi tình sẽ buồn tênh
Còn chăng kí ức rũ mềm nỗi đau
Yêu nhau vẫn biết tình sầu
Như mùa Thu lá úa màu cuối Thu
Mai tình lạc nẻo sương mù
Tôi đi giữa giấc mộng du nhớ người
Mất nhau đời vắng tiếng cười
Lệ buồn rơi mãi ngậm ngùi không thôi
Mai tình theo gió viễn khơi
Còn đây tôi với mắt môi rũ buồn
Ngửa tay hứng giọt lệ tuôn
Tình đầu hay cuối cũng buồn như nhau
Mai đời chia những nhánh sầu
Tôi về làm kẻ khổ đau thất tình
Ru đời ngủ giữa lặng thinh
Ru tình với những lời kinh cầu buồn...
(2005)
Mùa Xuân và M...
Thưa anh, em chẳng còn gì
Ngoài con tim héo Xuân thì dở dang
Yêu anh tình cũng muộn màng
Bởi thân lỡ chuyến đò ngang giữa đời.
Thưa anh, những giọt sương rơi
Cũng là giọt lệ vừa rời mắt sâu
Yêu anh tình cũng âu sầu
Bởi từ kiếp trước lạc nhau lối về
Thưa anh, ở chốn xa quê
Mùa Xuân đến chỉ thêm tê tái buồn
Ngày Xuân phố núi mưa tuôn
Quê người, đất khách, tâm cuồng loạn đau.
Thưa anh, trời đất rũ sầu
Nên Xuân đến cũng bạc mầu Xuân tươi
Ngày Xuân chẳng rộn tiếng cười
Đêm Xuân viễn xứ ngậm ngùi nhớ thương.
Thưa anh, ở cõi vô thường
Tình như giọt nắng chiều vương cuối ngày
Đời phù du tựa khói mây
Làm sao em giữ trong tay tình người.
Thưa anh, đời chẳng còn vui
Xuân qua phố núi cũng bùi ngùi đau
Còn trong em chút tình sầu
Gởi anh để nhớ... mai sau... một người...
(2006)
Tình Thu
Thu đã về mang theo gió lạnh
Đường chiều bóng nắng úa vàng lay
Xôn xao cánh gió đùa trong nắng
Lặng lẽ hoàng hôn dưới chân mây
Viễn mộng còn chi, đời nước mắt
Tình Thu hiu hắt lá Thu bay
Người đi bóng xế trong chiều nắng
Lệ vàng Thu khóc buổi chia tay
Viễn xứ về đâu đời lưu lạc
Ngựa hồng đã mỏi gót chân buông
Bao năm nơi xứ người phiêu bạt
Hành trang trĩu nặng cuộc tình buồn
Thu sang từng mỗi độ Thu sang
Để gió heo may khóc lá vàng
Những chiều Thu nhuốm màu sương khói
Lòng buồn đã lỡ chuyến đò ngang
Hồn thơ tôi dệt theo màu úa
Nửa cuộc đời buồn tóc điểm sương
Vẫn nghe hiu hắt từng đêm lạnh
Gối chiếc, chăn đơn, nỗi đoạn trường.
(2005)
Nỗi niềm
Nước sông chở bóng trăng đầy
Có về bên đó đêm này hay không
Cho tôi gởi những nhớ mong
Nơi đây vẫn mãi ngóng trông một người
Xuân sang người có còn vui
Đêm ba mươi có ngậm ngùi nhớ nhau
Nơi đây Xuân trắng một màu
Đất trời như cũng ủ sầu cùng ai
Giao thừa thức suốt canh dài
Giọt buồn lặng lẽ thương ai rơi hoài
Nỗi nhớ tưởng đã nguôi ngoai
Vẫn còn núp bóng gương soi đợi chờ
Quê người Xuân đến thờ ơ
Ngày Xuân phố xá bơ vơ muộn phiền
Đêm nay với nỗi niềm riêng
Gởi theo cánh gió viễn phương đến người.
(2006)
Tình Xa
Nơi ấy anh đi trời còn nắng Hạ
Hay mưa sầu buồn bã vẫn vây quanh
Sương có rơi giữa hoàng hôn tím lạnh
Đời có buồn như tình đã cách ngăn
Em ở nơi đây mùa trời vẫn lạnh
Tuyết rơi hoài như nỗi nhớ chưa vơi
Ngày tình buồn nên đêm đen đến vội
Dù bình minh mây xám vẫn giăng đầy
Trời mùa Đông trơ lá những hàng cây
Phố thị vắng ngập đầy bông tuyết lạnh
Anh đi rồi có tình nào sưởi ấm
Gối chăn buồn, mộng mị cũng phôi pha
Ngày tình xa, anh về nơi xứ lạ
Những đêm sầu đốt thuốc chẳng rời tay
Trong kí ức chưa phai màu kỉ niệm
Thuở yêu nhau giờ sao quá vợi xa
Bốn mùa buồn như tình ta đôi ngã
Em phương này góp nhớ thả mây trôi
Đời lạ lẫm những bước chân viễn xứ
Vẫn mơ về bến cũ một lần thôi...
Tình Sầu
Người về bên đó vội quên
Tôi phương trời cũ khóc mềm nỗi đau
Nhớ thương tưởng đã phai màu
Chiều qua phố vắng nghe sầu lên vai
Đường tình, lối mộng chia hai
Nửa vầng trăng cũ lạc loài nhớ nhau
Đêm tôi ru giấc mộng sầu
Nghe thương yêu cũng chìm sâu giữa đời
Thì thôi mình chẳng chung đôi
Thì thôi thuyền đã xa rồi bến sông
Buồn tôi lệ ứa thành giòng
Những đêm thao thức nghe lòng nhớ nhung
Đàn nay phím lỡ giây chùng
Điệu sầu, cung oán biết cùng ai hay
Tìm về kỉ niệm... mây bay
Mơ hồ lạc dấu những ngày tình thơ
Đời như giấc mộng hững hờ
Tinh như sương khói hư vô giữa đời.
Mưa
Mưa đêm về giữa phố
Ướt nẽo đường em qua
Mưa như giọt lệ nhòa
Rơi trên từng cổ mộ
Em , ngày tình hư vô
Buồn xanh xao một thuở
Những đêm trời mưa đổ
Nỗi nhớ thật mơ hồ
Yêu anh , tình một độ
Chín rụng trái sầu khô
Đêm về vin bờ mộng
Thấy lòng buồn mênh mông
Anh có biết gì không
Xa nhau từ thuở đó
Nỗi nhớ như vết dao
Cắt tim em một dạo..(2006)
Tình phai
Ngoài kia trời đã sang mùa
Từng cơn gió lạnh, mây mù giăng ngang
Hàng cây thay vội áo vàng
Trời Thu hiu quạnh, nghe lòng quạnh hiu
Đưa người chân bước buồn thiu
Thì thôi, tình đã hẩm hiu một đời
Đưa người nước mắt tuôn rơi
Buồn thôi cũng đủ rụng rơi lá vàng
Tôi về nhặt lá Thu tàn
Nghe trong nỗi nhớ, võ vàng niềm đau
Dặn lòng nuốt mãi cơn sầu
Tình kia cũng chỉ như màu lá phai.
(2005)
Tình thơ
Chia tay người, mối tình đầu
Tôi về gối mộng ôm sầu làm thơ
Trách thầm người đã hững hờ
Chút tình nỡ để sóng xô giữa đời
Người đi là thôi hết rồi
Chiều hanh nắng đổ, bóng tôi với mình
Trong căn nhà nhỏ xinh xinh
Vẫn còn lẩn khuất bóng hình thân yêu
Chao ơi là nhớ, nhớ nhiều
Ngày qua hiu quạnh, tịch liêu đêm về
Gió bay cuốn mất lời thề
Câu duyên nợ cũng não nề đắng cay
Tôi về uống chén sầu này
Mừng người hạnh phúc vui vầy cùng ai
Tình thơ tôi... tiếng thở dài
Lỡ mai nếu có đọc vài ba câu
Nhắc người nhớ mối tình đầu
Có người ru giấc mộng sầu xa xăm
Đêm về mình cuộn trong chăn
Như thân cuốn chiếu, trăm năm nhớ người.
(2006)
Đừng giận...
Em xin anh đừng nên giận dỗi
Bởi lời thơ em viết... cho người
Về một cuộc tình duyên dang dở
Vẫn còn hoài nỗi nhớ chưa nguôi
Em cũng xin anh đừng hờn trách
Chuyện ngày xưa... biết tỏ cùng ai
Những lời thơ là giòng nước mắt
Khóc cho lòng vơi bớt niềm đau
Có những lúc nghe sầu, tuyệt vọng
Vực thẳm đời lơ lửng dưới chân
Trước mặt , yêu anh... tình lận đận
Và sau lưng quá khứ lặng câm
Ta yêu nhau tình yêu chân thật
Mà muộn phiền sao cứ bủa vây
Mầm sầu khổ nẩy chồi, đơm trái
Cuộc tình nào rồi cũng chua cay?!
Đừng giận dỗi, xin anh đừng giận
Chỉ biết rằng: em rất yêu anh
Như mùa lạnh yêu ngày nắng ấm
Kẻ tù đày yêu khoảng trời xanh
Em xin anh đừng nên giận dỗi
Chỉ biết rằng: em rất yêu anh...
(3/06)