Ngô Nguyên Dũng

 

 

 

 

Che không hết núi

mơ nghiêng bóng núi trườn lên ngực

một thế kỷ dài ôm nỗi đau

thấy ra góc đất vuông gỗ mục

rừng rú vàng chút lá chia nhau

 

đêm nghe trăng khuyết chiêm bao cạn

uống một ngụm trào búng huyết câm

săm soi tìm lại xuân xanh tóc

tay nhói thời gian di tích đâm

 

nguyệt tận tan nát bờ vũ trụ

sao rơi cứ vệt quá tầm tay

đời người ẩn hiện không quán trú

gió hú trùng vây cõi trong ngoài

 

biên ải hồn sa chạm vực thẳm

quan tái sầu tuôn nẻo sông ngăn

bóng che xuống vạt không hết núi

vọng tiếng ai từ chốn biệt tăm.

(6.2000)

 

 

Hoang vu tôi

chủ nhật trong gương vườn nắng lóa

tháng hai tuyết mỏng vườn quạ kêu

lấm tấm sao rơi đêm xa khỏi

đọng chấm hoang vu đèn ngọn khêu

 

ngày qua đoạn cắt từng khoang nhớ

hai vai vọng tưởng gánh chông chênh

người đông mặt lạ chân dừng lại

cố quận ngoảnh về lạnh cỏ xanh

 

tâm tư bật thức tay giơ hái

đóa đương xuân rợn giấc mưa thơm

sông xưa nước vẫn bờ hưng phế

cây lá còn khua nhánh chim rung

 

đi quanh về quẩn hoang vu chữ

trăm năm trang chép mực quánh khô

quên không cửa khép cơn giông tạt

nghìn đêm bút ứa lệ ngẩn ngơ

 

tỉnh ra tóc nhuốm mồi da bạc

trán nhăn mấy gấp nẻo ngăn đôi

mắt thôi ấp ủ hình với bóng

tay níu cành xuân hạt chín rơi.

(02.01)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ