Ngữ Yên 

 

 

 

 

Nhược hư

Lòng hiu hắt theo mưa buồn muôn thuở
Xám một trời, gió ngờ ngợ vi vu
Cây xôn xao, đồi núi phủ sương mù
Niềm lạnh giá... phải mùa Thu đã đến?

Ôi nhớ nhung trải vàng nghe trìu mến
Môi khẽ cười, ngọn nến của cuối Xuân
Hồn thụy du xa vắng cõi bụi trần
Hạt cát nhỏ, vương trong ngần tâm khảm

Giọt mưa còn đọng lá cành ảm đạm
Nét bình yên vai chạm cánh mây bồng
Ban mai này hư nhược giữa mênh mông
Ta gối ngủ bên ngàn... thông réo rắt.

 

 

Vạn kiếp... và Thu

Kiếp này và vạn kiếp sau
Ta, thân chiếc lá, ươm sầu mùa Thu
Hồn trần lạc chốn phù du
Tâm tìm quên lãng, điệu ru nỗi lòng

Trả tình về với hư không
Trả người... thi ngữ... đôi dòng... phôi phai
Rớt rơi trên phiến u hoài
Hạt hoa trắng mộng... trầm mai ngàn đời

Gió xưa xao xác trùng khơi
Động lay giấc ngủ... một trời mây bay
Cô liêu quạnh quẽ tháng ngày
Bờ vai tri kỷ nhuốm đầy xót xa

Lối về lần cõi bao la
Trải trang nhịp bước mấy tà khói sương
Đơn côi khoác áo cửu trường
Se trong ký ức làn hương dậy bày.

 

 

Ngăn trở

Người gần người... nhưng dường như cách biệt
Trưa nắng vàng nhẹ hanh chiếc lá Xuân
Ngoài khung song, gió xao xác không ngừng
Sự oi ả... bỗng khơi bừng vũ trụ

Sóng mắt cay nồng lên gợi phong vũ
Lửa bập bùng tỏa, đốt, rũ lòng tâm
Những tàn tro phất phới... cõi âm thầm
Niềm nhung nhớ... của ngàn năm đã tỉnh

Đất hoang sơ bụi bay trong vô định
Tiếng thét gào... cành trĩu vịnh hồn cây
Ta chơ vơ loạn lạc ở nơi này
Khi ngăn trở... cả trời mây tan tác...

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ