Ngu Yên
Suốt kiếp phiêu bồng giữa hoang mang
Những giọt mưa thẳng chôn xuống đất
Những giọt mưa nghiêng gơ cửa gương
Mắt nh́n nước vẩy
Tai nghe gọi
Bỗng chạm đáy hồn vọng thê lương.
Hiểu ra:
Tiếng nước trên gương cửa
Phù phiếm chưa bằng nhịp máu tim
Biết ra:
Giọt nước vào cát bụi
Mặt đất trăm năm vẫn im ĺm.
Những đời rơi thẳng vào tịch mịch
Những sống rơi nghiêng thành tiếng vang
Giọt nước về đâu khi mưa tạnh
Hay thoáng phiêu bồng giữa hoang mang?
Chóng mặt
Dễ ǵ anh ngă bệnh
Dễ ǵ anh ốm đau
Chẳng qua hơi sổ mũi, mỏi mệt, nhức đầu
Khó chịu trong người ai chắc là cảm cúm
Không chừng v́ sống đă quá lâu.
Đừng lo lắng nhiều
Đừng hẹn bác sĩ
Anh sẽ không sao
Chẳng qua nhiệt độ lên hơi cao
Nóng lạnh bất thường sao gọi là nhiễm bệnh
Không chừng v́ bốc nhiệt chiêm bao.
Anh không uống thuốc, không xức dầu, không ngủ riêng
Bệnh sầu chỉ đợi mỗi thuốc tiên
Chữa tận căn nguyên đă ung đời chán nản
Mới vượt thăng trầm thắng bại cách tự nhiên.
Nằm nghỉ làm ǵ mất th́ giờ
Chóng mặt nh́n đời cũng thích như nằm mơ
Để anh ra chống trời dù suốt đời chết đứng
Rồi sống mơ hồ khi tâm sự với thơ.
Tùy thi: điếu sinh nhật
16-11-2000
Mỗi ngày
Từng khoảnh khắc
Đời giết tôi như giết mọi người
Giết em giết cỏ cây giết muôn thú
Có hiểu đáy ḷng chưa biết nói sao
Tôi không có ǵ để mất
kể cả sinh mạng
Càng thấy phù du càng sợ phù du càng sống phù du
Mỗi ngày tôi sống mỗi ngày ngọc phụng
Ḷng tốt em cứu ư nghĩa b́nh thường
Giữ tôi khỏi phá tung xă hội
Nơi sắp hàng chờ chết khó với nhau
Khi sợ chết khi không sợ chết
Khi cần thơ khi không cần thơ
Khi yêu em khi yêu người khác
Chẳng có ǵ tôi giữ được lâu
kể cả linh hồn
Mỗi ngày sống em bao dung lượng thứ
Tôi già theo trận chiến giữ tôi
Bất kể thắng hay bại
Hăy đốt tôi chung với thơ
Tàn tro ấy tung hê không thờ cúng
Mỗi ngày sống biết ḿnh gần gũi chết
Nhục nhằn sao lo sống mất lương tri
Người ta điên kéo chi tôi vào lưới
Tôi là tôi sao chạy theo người
Tôi điên rồi
Vài lúc tỉnh bực ḿnh xấu hổ
Gục đầu xuống mỗi ngày c̣n sống
Muối mặt sinh tồn tiêu hủy danh tên
Em tiếp tế hơi thở ngọc phụng
Hấp hối thương em mà mừng cho tôi
Mỗi ngày chết
Yên b́nh
Không ngại sống
Chẳng có ǵ giữ tôi được lâu
kể cả đời sau
17-11-2000
Tuổi tác khô dọc đường mệnh lụy
Bạn bè thăm bệnh tặng CD
Ca sĩ hát nhớ người t́nh mờ mặt
Quá khứ cầm chừng muốn bỏ đi
Tôi ho ngứa rách ḷng khạt nhổ
Già phải bệnh
Lạ quá sao tôi bệnh?
Đă ba tuần lê lóc nặng thuốc men
Khắp thân thể ḥ reo lời sinh tử
Vi trùng quen thuộc chỗ ăn nằm
Tôi muốn làm quan tài h́nh hồ cầm
Bốn dây căng qua đầu xuống chân
Dựng xiêng xiêng mặt tôi nh́n viếng khách
Có nhạc công kéo nhạc suốt đêm dài
Có em hát bài tôi yêu thích
Có bạn vỗ tay, ḥa nhạc, hát theo
Tôi muốn dậy độc ca bài hạnh ngộ
Tôi muốn chơi dù xác lạnh hồn tan
Đêm thức giấc viết bài thơ chuẩn bệnh
Ho ḷi phèo mửa mật mới thành thơ
Ra nhà sau gom cưa đinh búa đục
Tôi bắt đầu đóng hồ cầm
18-11-2000
Tôi làm thơ nhiều hơn ăn cơm
Cất thơ nhiều hơn đếm tiền
Vất vả với thơ nhiều hơn t́nh ái
Đam mê thơ lớn hơn sự nghiệp
Gần gũi thơ hơn gia đ́nh
Vậy mà không có viết
- Có viết không, cho mượn?
Hỏi bạn
Bạn hỏi người bên cạnh
Người bên cạnh hỏi người quen
Ông hỏi bà
Bà hỏi trẻ
Không ai có viết
- Có giấy không, cho xin?
Không ai có
Ra phố mua
Sống và thơ như giấy và viết
Không thể mượn, không thể xin
Mua bằng ḷng c̣n tươi máu
Tôi yêu thơ như thế
ma thường xuyên mất viết
20-11-2000
Đêm ám ảnh chân dung họ Nguyễn
Mường tượng trong mơ lạnh lẽo h́nh hài
Đôi đũa gắp cháo buồn trơn tuột
Thức giấc ngón tay c̣n lượm ánh trăng
Nguyễn sẽ đi
Về theo vi khuẩn
Mỗi ngày qua xa thêm một ngày
Em thích gị chao quảy
Ngầm nói hai ḿnh dính nhau
Nhưng đói bụng không để dành lâu
Đời xé đôi
Anh về cháo trắng
Múc không đầy tô
Bốc hơi nước mắt
Một ḿnh chao quảy đôi cô đơn
Xé nhè nhẹ thương em thương Nguyễn
Anh đi rồi
Cúng cháo thay cơm.