Nguyễn Bạch Dương

 

 

 

 

 

Khi về Tùng Nghĩa

tặng Phạm Thành Tín

Không có mình kiếp trước

Chẳng hẹn chờ kiếp sau

Anh biết mình trễ bước

Tùng Nghĩa ngày mưa mau

 

Bên đồi trà gió ngược

Hình như chẳng đổi màu

Theo chung trà bữa trước

Thơm một mùi rất Blao

 

Hỏi em về thôn cũ

Trồng lại rừng cây con

Anh bỏ đời đao phủ

Chôn rìu bên sườn non

 

Đồng vọng lời chim nhủ

Ven đồi hoa véo von

Anh tìm khe suối cạn

Vạch khơi mạch nước nguồn

 

Hoa cà phê trắng muốt

Thơm đậm chiều sương buông

Anh biết mình trễ bước

Tùng Nghĩa chờ khoan dung.

 

 

Gọi

Gọi nhau tha thiết sang bờ

Tôi do dự đến bây giờ mất em

Nhặt hòn cuội trắng lên tìm

Dấu chân đã mất, cánh chim dặm ngàn

 

Tôi về vay mượn trái ngang

Khắc lên bia mộ chấm thang cuộc tình

Tôi về sông rộng mông mênh

Loa tay tôi gọi một mình tôi nghe

 

Tôi về đóng gỗ kết bè

Rừng cây che gốc không che đủ buồn

Tôi đi lần phía đầu nguồn

Trời ơi! Núi đá đâu còn nguyên sinh

 

Tôi đi về phía một mình

Gặp con se sẻ chết: nhìn trân trân.

Sài-gòn 2001

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ