Nguyễn Bắc Sơn

 

 

 

 

Hoa quì vàng lạnh Pleiku

Ðứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn

Là thấy mình buốt lạnh mấy nghìn năm

Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm

Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ

Nên phải nhớ mắt một người thiếu nữ

Ðã nhìn mình rất ấm một ngày xưa

Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa

Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó

Vì đêm nay tôi thèm nghe sóng vỗ

Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung

Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng

Ðời lang bạt của một người lính thú

Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ

Ði một mình lên xuống phố mù sương

Phố núi kia ơi, phố có con đường

Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu

Không có bạn tôi làm sao uống rượu

Tôi làm sao sống nổi một ngày đây

Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy

Nhìn gã lính không khác gì gã lính

Phố núi kia ơi, một đời phố lạnh

Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao

Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau

Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn

Tôi vận rủi làm một người lãng đãng

Ngó mông hoài khuất bóng của người em

Sáng hôm nay đời sống thật bình yên

Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu

Vườn đá tảng bàn chân em huyền diệu

In gót hồng lên lớp bụi đời tôi

Là từ khi tôi hạnh phúc rong chơi

Và quên lãng con thú mù phẫn nộ

Ôi phố núi đêm nay là cổ mộ

Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.

 

 

Bỏ xứ

Mười năm nhỉ, mười năm khuất nhục

Ngồi khua ly trong quán cô hồn

Cô độc quá người thanh niên khí phách

Trời đất bao la mà không chỗ dung thân.

 

Kỳ lạ nhỉ, giờ đây ta bỏ xứ

Theo trái phong du níu gió lên trời

Xin bái biệt cổ thành với nhà ga hoang không thiết lộ

Khói của chòi rơm, bãi cát trăng soi.

 

Xin bái biệt những người tin rằng thi sĩ chết

Và hi hô tát cạn dòng sông

Khi giã từ, ta tặng cho các ngươi cái búa

Ðể đốn đời thánh hạnh của cây thông.

 

Ở Ðà Lạt, ngoài khung cửa kính

Giàn su xanh thở ấm má em hồng

Và tôi, kẻ mười năm không áo lạnh

Biết đời mình đủ ấm hay không?

 

Ở Ðà Lạt ta tha hồ cuốc đất

Và tha hồ ẩn hiện giữa ngàn cây

Sẽ đi tìm cây cần trúc nhỏ

Ra hồ ngồi, câu đá câu mây.

 

Ở Ðà Lạt, lạc đàn dăm bảy đứa

Còng lưng ra mà cõng ba-lô

Những hào sĩ đứng bên bờ nhật nguyệt

Vỗ tay cười khinh lớp sóng lô nhô.

 

 

Ðại lãn

Lúc tuyệt nhất là lúc chờ sung rụng

Nằm lơ mơ trên ghế dựa ngoài hiên

Con chim sâu, mày nhắm mắt lim dim

Rồi mới hót mới thật là ríu rít

Tôi dẹp sách vì sách là lá mít

Không ngọt bùi bằng một củ khoai lang

Không nhẹ nhàng như nghĩ ngợi lan man

Không thảng thốt như vừa nghe gió hát

Bậc thánh triết là những tay biếng nhác

Sống khề khà quanh bữa tiệc nhân sinh

Kết bạn bè cùng cây cỏ vô minh

Rất chán ghét những trò chơi thế sự

Trò thế sự khiến con người mệt lử

Khiến con người quên ý nghĩa du sinh

Quên trăm năm trong cảnh giới hữu tình

Là tặng vật đất trời kia gửi biếu

Và vĩ nhân là những tay láo lếu

Như ta đây chờ sung rụng ngoài hiên.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ