Nguyễn Bá Trạc

 

 

 

 

Làm ngơ

Biết chứ hồn anh dài vạn dặm

Lòng anh nặng trĩu một trùng dương

Dăm khi anh lẻn về quê cũ

Ði một mình ở một bờ sông

 

Ði một mình theo một dòng sông

Anh lén đi trên những cánh đồng

Trong một mùa đông trơ gốc rạ

Em ngồi may áo ở bên song

 

Anh khuấy thời gian, khuấy cà phê đặc

Nhìn cái phin nhỏ giọt tương lai

Anh nhâm nhi từng hớp ngậm ngùi

Ðôi khi đắng như cà phê đắng

 

Anh là thi sĩ ở bên đây

Anh uống từng cơn nỗi ngậm ngùi

Anh nghe nghẹt thở như hải tặc

Bao nhiêu nước đã chôn vùi thân em

 

Anh đối diện dửng dưng nỗi khổ

Lấy đau thương dệt mấy vần thơ

Giả như đọc thơ anh nghe trúc trắc

Xin ngậm cười, em hãy làm ngơ.

 

 

Quê Mẹ

Chao ơi, cơn gió mùa đông cũ

Còn thổi mưa lên mấy cửa thành

Vườn nhà ông ngoại thơm hoa bưởi

Khi tóc em vừa mới chớm xanh

 

Năm mười tám tuổi pha ngây ngất

Yêu một dòng sông những chuyến đò

Trưa trên Văn Thánh thơm mùi gỗ

Anh chẳng cho lòng phút đắn đo

 

Em, xóm Bao Vinh đường lót gạch

Hương chiều thoang thoảng mấy hàng cau

Anh theo gió thoảng lên An Cựu

Em đuổi hồn mình xuống Bãi Dâu

 

Ngày xưa trong những bài hát cũ

Nay mới hay ra toàn chuyện buồn

Câu hát của người xa đất mẹ

Hát từ những thuở có quê hương

 

Anh nhớ Thanh Long cầu nước chảy

Bao nhiêu nước chảy những cơn mê

Anh vô quê mẹ năm mười một

Huế hay Hà Nội cũng là quê

 

Chao ơi, cơn gió mùa đông cũ

Còn thổi mưa lên mấy cửa thành?

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ