Nguyễn Bích Lan
Mẹ
Mong mười chẳng được vẹn mười
Vì con mẹ chắt nụ cười ra môi
Chênh vênh nửa dốc cuộc đời
Vì con mẹ mãi đầy vơi nỗi niềm
Tuổi thơ con gửi theo diều
Tóc xanh mẹ cũng phải liều hoa râm
Đem bao nhàn nhã đi cầm
Chỉ còn lại những sóng ngầm riêng thôi
Dành cho con trọn khoảng trời
Yêu thương và cả cuộc đời mẹ quên
Con không mơ lắm bạc tiền
Chỉ mong chuộc lại êm đềm mẹ xưa.
Vớt
Lại về vớt ổi góc ao
Vớt tôm đầu máng vớt cào ruộng mưa
Vớt cơn nắng đựng nón thưa
Vớt câu đùa dại dây dưa nỗi buồn
Vớt sông dằng dặc lũ cuồn
Vớt đêm lẳng lặng trăng suông tơi bời
Vớt bao dại dột về tôi
Để cho suốt kiếp xa xôi một người!
Vớt lên trăm sự đã rồi
Chỉ mong vớt được chính tôi một lần.
Xuân
Đất vui ươm hạt cho đời
Xuân vui xuân rắc nụ chồi cho cây
Trông lên dáng lộc mới xây
Lòng thơ cũng muốn xếp bày ý tươi
Mùa xinh láy với tiếng cười
Vần xinh láy với nhịp đời xốn xang
Thi nhân xưa đã vội vàng
Thì ra sớm biết đa mang xuân tình.
Lỡ cơi trầu
Cau vườn mỗi lứa mỗi sai
Trầu vườn mỗi lứa mỗi dài ngọn non
Trót tin biển cạn đá mòn
Nên người tóc bạc vẫn còn ngóng trông
Đâu hay ai đã lên ông
Cau vườn đã phụ trầu không mất rồi
Non không mòn biển chẳng vơi
Mà trầu ai đã lỡ cơi bao giờ!
Tình kia mảnh tựa dây tơ
Trói người một kiếp đợi chờ xót xa !
Chiếu hoa
Từ khi em khóc oa oa
Cha em đã trải chiếu hoa em nằm
Một vuông chiếu nhuộm trăng rằm
Em đi chập chững đưa tăm ông bà
Mơ câu chuyện cổ xứ xa
Em cầm phép thuật chiếu là thảm bay
Giờ đôi ta lại ngồi đây
Chiếu hoa em trải tháng ngày cùng anh
Óng mềm sợi cói đan quanh
Duyên quê như ngọn gió lành đẩy đưa
Mai em tóc bạc đi chùa
Chiếu hoa sẽ lại trải vừa chân kinh.
Về làng
Về làng ta thả con diều
Ta đong đếm gió ta liều rủi may
Vẽ lên trời một nét mày
Hút chiều vào đáy mắt say mơ màng
Cho diều mặc sức lang thang
Nhử dăm ba đứa trẻ làng ganh đua
Chẳng ham thắng chẳng buồn thua
Cốt sao nhử được ngày xưa quay về…