Nguyễn Bính

 

 

 

 

Thơ ông là những bài ca dao trữ tình. Thứ tình chân chất, quyện theo con sông, giếng nước, lũy tre đầu làng, con trâu, ruộng vườn, giàn mướp, hàng giậu, con thuyền và bến đò, mái đình và chợ phiên... Bao nhiêu là cảnh làng quê của một dân tộc hiền hòa, và nghèo khổ. Nhưng lồng trong ngôn ngữ ca dao ấy, là cả một trời yêu thương tha thiết, đằm thắm, sâu đậm, và hết sức lãng mạn. Chính tình yêu của ông đã nâng ca dao lên thành thơ; và nâng thơ lên thành những khúc hát tuyệt vời cho những con người và những cuộc tình, giản đơn hoặc ngang trái, bình thường hoặc muôn kiếp sầu đau. Một mình một cõi, một lối riêng, ông xâm chiếm bao trái tim sầu mộng và khổ đau, ru họ bằng những lời thơ lúc man mác, lúc đậm đà, lúc khẳng khái, lúc dây dưa... và trên hết, thơ ông như những bài ca vịnh tình yêu. Luôn luôn là những lời ca tụng, dù cho những "lỡ bước", dù cho những "sang ngang", dù cho cứ lẻ đôi, và tương tư suốt mùa...

 

Quê Tôi

Quê tôi có gió bốn mùa

Có trăng giữa tháng, có chùa quanh năm.

Chuông hôm, gió sớm, trăng rằm

Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.

Tôi về đây, đã lâu rồi,

Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa

Tóc tơ, mình liễu da ngà,

Một người càng nhớ, càng xa một người.

Ngày trông mây trắng bay hoài

Ðêm mơ áo trắng bay dài năm canh.

Lòng vàng lạc cánh chim xanh

Lạc từ cái ý chung tình lạc đi

Chẳng điên chẳng dại là gì

Bỗng dưng mà biệt mà li mọi người

Chưa xa đã nhớ nhau rồi

Nửa là hơn một tháng trời xa nhau.

 

Người đi nghỉ mát những đâu

Ðồ Sơn, Tam Ðảo, nhà lầu xe hơi

Ở đây tôi chỉ đợi trời

Mưa vàng một trận là tôi lên đường

Sông ngang, núi trái bất thường

Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi

Mai ngày tôi bỏ quê tôi

Bỏ trăng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa

Ðem thân đi với giang hồ

Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh

Quê hương chẳng nhớ cũng đành

Cũng xin dâng cả chân tình cho ai.

 

Năm năm mây trắng bay hoài

Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm.

 

Tương Tư

Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông,

Một người chín nhớ mười mong một người.

Gió mưa là bệnh của trời,

Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.

Hai thôn chung lại một làng,

Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?

Ngày qua ngày lại qua ngày,

Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.

Bảo rằng cách trở đò giang,

Không sang là chẳng đường sang đã đành

Nhưng đây cách một đầu đình

Có xa xôi mấy mà tình xa xôi

Tương tư thức mấy đêm rồi,

Biết cho ai biết, ai người biết cho.

Bao giờ bến mới gặp đò,

Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.

 

Nhà em có một giàn trầu,

Nhà anh có một hàng cau liên phòng.

Thôn Ðoài thì nhớ thôn Ðông

Cau thôn Ðoài nhớ trầu không thôn nào?

 

Rượu Xuân

Cao tay nâng chén rượu hồng

Mừng em: Em sắp lấy chồng xuân nay.

Uống đi. Em uống cho say

Ðể trong mơ sống những ngày xuân qua.

 

Ðây tình duyên của đôi ta

Ðến đây là.. đến đây là... là thôi!

Em đi dệt mộng cùng người

Lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.

 

Cô Lái Ðò

Xuân đã đem mong nhớ trở về

Lòng cô lái ở bên sông kia

Cô hồi tưởng lại ba xuân trước

Trên bến cùng ai đã nặng thề.

 

Nhưng rồi người khách tình xuân ấy

Ði biệt không về với bến sông.

Ðã mấy lần xuân trôi chảy mãi

Mấy lần cô gái mỏi mòn trông.

 

Xuân này đến nữa, đã ba xuân

Ðốm lửa tình duyên tắt nguội dần

Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi

Cô đành lỗi ước với tình quân.

 

Bỏ thuyền, bỏ lái bỏ dòng sông

Cô lái đò kia đi lấy chồng.

Vắng bóng cô em từ dạo ấy

Ðể buồn cho những khách sang sông.

 

Gái Xuân

Em như cô gái hãy còn xuân

Trong trắng thân chưa lấm bụi trần.

Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở

Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.

 

Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng

Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng

Ðôi tám xuân đi trên mái tóc

Ðêm xuân cô ngủ có buồn không?

 

Mắt Nhung

Bao năm đi giữa kinh thành

Bao năm lẻ bóng, lẻ hình, lẻ đôi.
Cả kinh thành có những gì?

Cả kinh thành có một người mắt nhung!

 

Người ơi cứu vớt tôi cùng

Dành đôi mắt đẹp cho lòng rất đơn

Tôi còn mơ ước gì hơn!

Hai tay người chắp phím đờn cho tôi

Phải chăng tôi đã yêu rồi?

Hồn xin quì dưới mắt người từ đây.

 

Ðêm qua buồn quá tôi say

Ðã mơ một giấc mơ đầy mắt nhung!

 

Cô Hái Mơ

Thơ thẩn đường chiều một khách thơ

Say nhìn xa rặng núi xanh lơ

Khí trời lặng lẽ và trong trẻo

Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

 

Hỡi cô con gái hái mơ già!

Cô chửa về ư? Ðường thì xa

Mà ánh trời hôm dần một tắt

Hay cô ở lại về cùng ta?

 

Nhà ta ở dưới gốc cây dương

Cách động Hương sơn nửa dặm đường

Có suối nước trong tuôn róc rách

Có hoa bên suối ngát đưa hương.

 

Cô hái mơ ơi!

Chẳng trả lời nhau lấy một lời

Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng

Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.

 

Cây Bàng Cuối Thu

Thu đi trên những cành bàng

Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi.

Hôm qua đã rụng một rồi

Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn.

Hôm nay lá thấy tôi buồn

Lìa cành theo gió lá luồn qua song.

Hai tay ôm lá vào lòng

Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây!

Quạnh hiu như tấm thân này

Lại âm thầm sống những ngày gió mưa...

 

Một Con Sông Lạnh

Chén sầu nghiêng giữa tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sang bên này

Khoan đàn, em hãy gắng say

Một đêm, chỉ một đêm nay thôi mà!

Chúng tôi người bến sông xa

Giang hồ một chuyến về qua xứ này

Phiền em dăm bảy đường tay

Một con sông lạnh, vài dây tơ tằm.

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Hơi men lắng xuống, tiếng đàn cao lên

Ô, nàng chẳng phải là em

Tôi nghe vó ngựa hòa Phiên rõ ràng.

Ðừng em! - quên đấy - thôi nàng!

Ðất Hồ xa quá, nàng sang sao đành!

Trời ơi, Hán Ðế vô tình

Tôi xin đốt cả kinh thành ấy đi...

Chưa say, em, đã say gì!

Chúng tôi còn uống, còn nghe em đàn.

 

... Rung rung ánh nến hoen vàng

Rồi đây nức nở muôn ngàn nhớ thương

Ðôi dây như thể đôi đường

Em ơi, Hà Nội là phương hướng nào?

Ðêm tàn chẳng có chiêm bao

Ðêm tàn có mấy chùm sao cũng tàn

Chén sầu đổ ướt tràng giang

Canh gà bên nớ giằng sang bên này

Lạy trời đừng sáng đêm nay

Ðò quên cập bến, tôi say suốt đời

Chiêu Quân lên ngựa mất rồi...

 

Một Mình

Người có đôi, ta rất một mình

Phong trần đâu dám mắt ai xanh

Ðêm nay trăng rụng về bên ấy

Gác trọ còn nguyên gió thất tình.

 

Một Nghìn Cửa Sổ

Một nghìn cái cửa sổ

Ðều khép vào đêm qua

Một nghìn bàn tay ngà

Ðã thò ra cửa sổ.

 

Một nghìn cái cửa sổ

Ðều khép vào đêm nay

Lại nghìn cái bàn tay

Ấy thò ra cửa sổ.

 

Hỡi nghìn cái cửa sổ

Rồi khép vào bên trong

Có thấu tình ta không?

Có thấu tình ta khổ?

 

Ðêm qua và đêm nay

Và nghìn đêm về trước

Tôi đi trên phố này

Tôi đi trên phố khác.

 

Ðể mở những bàn tay

Của những nàng gái đẹp

Ðể muốn rằng đêm nay

Cửa ai buồn chẳng khép.

 

Cửa ai buồn chẳng khép

Cho lòng ta đêm nay

Ðể lòng ta đêm nay

Mất một người gái đẹp.

 

Cửa hàng nghìn khép lại

Tất cả một đêm nay

Có lòng ta rồ dại

Mở ra muôn ngàn ngày...

 

Rắc Bướm Lên Hoa

Ai đem rắc bướm lên hoa

Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?

Ai đem nhuộm lá cho vàng?

Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?

 

Một Ðêm Ly Biệt

Còn đêm nay nữa mai đi,

Người xuôi thôi có mong gì gặp nhau

Còn đêm nay nữa rồi sau,

Giang hồ ai biết ai đâu ai tìm?

Mịt mù tăm cá bóng chim,

Chim bay dặm thẳm cá tìm sóng khơi.

Con tàu ngược, con tàu xuôi

Con tàu chẳng đợi chờ tôi bao giờ?

Ði không kẻ đợi người chờ,

Bọt bèo trôi dạt bến bờ nào đây?

Ðường xa mòn mỏi gót giày,

Tấm thân góc bể chân mây lạnh lùng.

Mắt xanh mờ mịt bụi hồng

Người đi là một tấm lòng theo đi.

Ðã bao lần khóc biệt ly,

Khóc lần này nữa còn gì nữa đâu?

Từ nay nắng héo mưa nhàu

Một từ đây, một mối sầu từ đây.

Chén li ca uống cho say

Lệ Giang châu thấm cho đầy áo xanh.

Ðưa nhau không có trường đình

Lầu hồng lưu lại chút tình phân ly.

Hẹn thầm nhau một đêm kia

Con tàu dừng lại, người đi lại về.

 

Một Trời Quan Tái

Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa

Lá rừng thu đổ, nắng sông tà

Chênh vênh quán rượu mờ sương khói

Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.

 

Tôi đi mãi mãi vào sơn cước

Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu

Lá úa kinh thành rơi ngập đất

Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?

 

Có những mâm cau phủ lụa điều

Ði vào trong gió lạnh hiu hiu

Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!

Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.

 

Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa

Chiều nay say nhắp chén quan hà

Bao giờ cau được tươi màu lụa?

Ðược đón em bằng xe kết hoa?

 

Thân em là liễu dạ em tơ

Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?

Chua xót lòng tôi mơ ước mãi

Áo bào nguyệt bạch ngựa kim ô!

 

Tôi lạnh đầu sông giá ngọn nguồn

Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn

Chênh vênh bóng ngả sầu lau lách

Chiều ngái hương rừng lối nhạt son.

 

Ðã mấy năm rồi thương mến nhau

Em còn thơ dại biết chi đâu!

Ðến nay ba bảy mai đương độ

Ai đánh em bằng giá ngọc châu?

 

Châu ngọc làm sao hái được nhiều

Tôi là thi sĩ của thương yêu

Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?

Với những mâm cau phủ lụa điều?

 

Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay

Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy

Tôi uống cả em và uống cả

Một trời quan tái, mấy cho say!

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ