Nguyễn Cát Đông

 

 

 

 

Em và Nắng và Mưa và Tôi

Nắng xưa

Nắng từ cuối dăy hành lang

Nắng qua cửa lớp, nắng quàng tóc em

Ḷng tôi nắng cũng vừa lên

Nắng lau mắt ướt, nắng mềm áo tơ

 

Trong tôi con nắng bây giờ

Cũng là nắng cũ Cần Thơ thuở nào.

 

Mưa cũ

Tan trường không áo che mưa

Để phai má thắm, để mờ nét môi

Nầy tim tôi với t́nh tôi

Hăy che mưa gió suốt đời nhe em

 

Cơn mưa buổi đó c̣n nguyên

Em c̣n nguyên đứng bên thềm ướt mưa.

 

Đường tim

Theo em mấy chục con đường

Em loanh quanh lượn phố phường đông vui

Một con đường giữa tim tôi

Sao em không chịu dạo chơi một ṿng?

Dù em là Nguyệt hay trăng

Ngàn năm em vẫn là hằng nga tôi

Cao sang em ngủ cơi trời

Tôi tên tục tử suốt đời say trăng.

 

Lạc dấu chân xưa

Khi người về dẫm dấu chân xưa

Có nghe tiếng đ́u hiu rất lạ

Lau lách cũ bên ḍng kinh ngọn lă

Chừng như quen như lạ người về

 

Vẫn ngàn năm con cuốc gọi hè

Tiếng b́m bịp nghe buồn con nước lớn

Người dẫu thấy lời chim đ̣i đoạn

Cũng không ngờ người đ̣i đoạn hơn chim

 

Con trăng nào vẫn đậu mái tây hiên

Khăn lụa tím c̣n phơi bờ giậu

Đă thật xa một mùa trăng cũ

Sao trên khăn c̣n giọt vắn giọt dài

 

Bếp thẫn thờ nhả khói chiều nay

Hồn thục nữ ch́m sâu bến đợi

T́nh buổi ấy cũng buồn như khói

Nên thành mây lạc bến xa bờ

 

Nên người về mất dấu chân xưa

Chim vườn cũ nghe chừng cũng lạc

Th́ đừng trách lầu không hoàng hạc

Chỉ c̣n nghe lá rụng hiên ngoài

 

Mơn một đời đá nát vàng phai

Tàn một cánh hường nhan phận bạc

Nên nửa mảnh trăng thề đă khác

Đă phôi pha tự buổi xuân tàn.

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ