Nguyễn Đăng Tuấn
Tự môi xưa còn dấu vết ngậm ngùi
hạnh phúc em như những cây bã đậu
từ những cành rung phấn lẫn rung hoa
trưa nắng cháy nghe lòng riêng hối hả
mật nguyên đưa trong nụ gấm thật thà
hạnh phúc em như chùm cây trứng cá
nở ra phần đỏ thắm những mộng con
mảnh khảnh đời chia ra hương phấn lạ
tự tàn nghiêng che lộng đón vuông tròn
hạnh phúc em đôi hàng cây lựu đỏ
gió mơn hoa và lá mớm tình về
hôn nồng cháy tình thơ ngây dại ngóng
tìm yêu riêng trong vệt cắn đê mê
hạnh phúc em cần gì thêm hỡi nhỏ
đời hôm qua tình sớm tối tinh khôi
yêu ở lại trong hồn thiêm thiếp bóng
tự môi xưa còn dấu vết ngậm ngùi.