Nguyễn Đ́nh Thư

 

Đến chiều

Tôi yêu là bởi tôi yêu

Cầm tay cô hỏi, hỏi nhiều mà chi?

Khi yêu không đắn đo ǵ

Phân phô chừ biết nói v́ cớ sao.

Huống hồ yêu tự khi nào,

Hôm qua ḷng thấy ngọt ngào mới hay.

Gạn gùng mong cạn phơi bày

Họa chăng có một điều này đơn sơ:

Thuyền t́nh đă gặp người đưa

Giong khơi không lẽ đôi giờ rồi thôi

Tin nhau ai nói bằng lời,

Và mai ai biết xa vời bao nhiêu?

-- Một thương là sự đă liều

Th́ theo cho đến xế chiều chứ sao!

 

Sang ngang

Ḷng tôi như chiếc thuyền lan

T́nh cô như khách sang ngang một chiều

Thu nào quá đỗi cô liêu

Bờ hun hút lạnh nắng hiu hiu buồn...

Qua rồi thôn cách bến sương,

Phất phơ áo nhạt mất đường lau không.

Vô t́nh đâu biết trên sông

Có người ngang lái c̣n trông dơi ḿnh.

 

Vương t́nh

Xinh đẹp ngây thơ nhiều thiếu nữ

Ḷng nghe sao lạ mặt quen thân

Tuồng như độ trước – khi nào ấy

Có gặp nhau đâu đă một lần.

 

Có lẽ khi là khách viễn phương

Nhân cơ rẽ một ngă ba đường

Hay chừng dặm gió sang mưa chướng

Cùng lánh hiên người đôi phút hương;

 

Hay buổi trưa nào trở bến sang

T́nh cờ chung mạn chuyến đ̣ ngang

Tới nơi người dơi vùng mây trắng

Kẻ trải lăm xăm hướng bụi vàng...

 

Rồi đó không hề tưởng nhớ nhau

Phương trời ai có biết ai đâu,

Đời cầm như nước đôi gịng lạ

Mây khói mênh mang sầu lạc sầu...

 

Nay gặp không ngờ chẳng ước mong

Môi e dáng nở gọi tao phùng,

Không vồn vă lắm nhưng may để

Gây chút tươi êm bớt ngượng ngùng.

 

Lặng lẽ nh́n nhau chẳng thoáng t́nh

Người ơi tôi thấy quá buồn tanh;

Và đây chia cách không đưa tiễn

Mắt với trông theo nghĩ chẳng đành.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ