Nguyễn Đình Toàn

 

Khi em về

Khi em về trời xanh và gió mát

Con đường mòn thơm lá mục quê hương

Vườn cải ngồng đỗ ong bướm về sân

Anh nằm đấy buổi trưa và tiếng nắng.

Mặt đất mềm bước chân em chợt nặng

Lá tre vàng dồn thổi mùa thu đi

Luống huệ ấy xòe những vồng hoa trắng

Và đầy thềm lá rụng liếp phên che.

Quê mẹ đấy ưu phiền nhiều quá lắm

Hàng cau già mo thương bẹ quắt queo

Anh nằm đếm những ngày rồi những tháng

Đi qua dần khi nước mắt buông theo.

Kỷ niệm cũ vẫn còn nguyên vẹn đó

Trời tháng giêng, tháng bảy buồn như nhau

Gió vẫn thơm mùi hoa bưởi, hoa ngâu

Rồi tết đến, rồi lòng anh nhớ quá.

Khi em về bước xưa chừng xa lạ

Và cỏ hoa tất cả đã vắng im

Giấc ngủ ấy một đời anh ao ước

Từ máu mình hoài rứt khỏi đường tim.

Em đừng khóc, đừng buồn, đừng nhìn nữa

Cứ cúi đầu, cứ thế, rồi ra đi

Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết

Và dấu giầy mai sẽ lá sương che.

 

Không dưng

Tôi ngồi một mình trên đồi thông vắng

lưng tựa vào một gốc cây già

dưới chân đồi

con suối cát trắng chảy

vào cánh đồng xanh

không gian vàng giấy bóng kính.

Tiếng gió chảy miên man

quấn quýt cổ tôi như

tóc một người con gái

Linh hồn tôi thầm kín khóc một mình

rồi gục đầu thương nhớ

một người xa

một người đi rất

xa

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ