Nguyễn Ðức Bạt Ngàn
(1948 - 2019)
Một giọng thơ ngạo nghễ ngất trời. Một hồn thơ cúi xuống thật sâu ở những trói buộc và niềm đau vô tận; và ngước lên thật cao ở những đỉnh trời tự do bát ngát. Ông chạm đến nỗi đau tình, hay nỗi khổ đời bằng cái giọng rất ư bình thản. Hay nói cách khác, bằng cái giọng rất ư bình thản, ông khuấy lên những cơn giông bão của cuộc đời.
Ðây không phải là những bài thơ hay nhất của ông. Thơ hay của ông thì rất nhiều, nhưng tôi chỉ có bấy nhiêu. Mong sẽ được đọc tiếp vào dịp khác. Bây giờ chỉ đọc vài bài ngắn có được:
Phương Tây
Xuống sông vớt củi
Một chiều phương Tây
Giữa hồn gió nổi
Qua cầu ai hay
Quá Bữa
(tặng vợ)
Một chiều phương Tây
Nồi cơm chưa chín
Em ngồi khoanh tay
Khói chiều phủ kín
Bên nhà tóc bay.
Vô Dung
Từ em là cõi phiêu bồng
Từ em nhạc phá giữa lòng nhiêu khê
Từ em lần lữa hẹn thề
Trăm bông là một thuở về hôm mai
Từ em là đã lạc loài
Nghìn con sóng nhỏ ra ngoài bến sông
Từ em là đã theo dòng
Từ em là đã trong lòng vô ưu.
Hạt Máu
Ta còn ta hạt máu
Vỡ bên trời căm căm
Mười năm thơ ẩn náu
Rụng giữa người đăm đăm
Ta còn ta râu tóc
Hút theo mùa long đong
Em còn em tiếng khóc
Lướt muôn trùng mây trong
Mười năm qua vội vã
Mười năm trôi ơ hờ
Mưa trong người xối xả
Nắng ngoài đời chơ vơ
Em, em quì xuống đó
Có nghe hồn mang mang
Trái tim mình quá nhỏ
Sao dậy lời vang vang
Mười năm em ở lại
Mười năm ta qua đường
Mười năm đầy ái ngại
Mười năm trài tai ương
Ta vẫn cười ngạo nghễ
Dù em, em phai màu
Ta còn ta dâu bể
Trắng trăm mùa sương ngâu
Mười năm như nước trong
Mười năm như hư không
Mười năm, mười năm rụng
Hút xa ngoài mênh mông.