Nguyễn Đức Hòa
Thiên tải
Chơi-vơi trong vũ-trụ buồn
Thiên-thu giang cánh linh-hồn
Vân du
Tinh-cầu thấp thoáng xa đưa
Ngàn năm mà tưởng
Như là phút giây.
Phong vân
Mây lên gió xuống
Hài-hòa
Đường phong vân có
Bao giờ nhận nhau?
Hình như mây đã
Qua cầu
Hình như gió đã
Thổi vào hoang sơ.
Cuộc đời nặng những gió mưa
Trăm năm còn lại
Tiếng thơ giữa trời.
Hè xưa
Vào hè bỗng nhớ ve xưa
Nhặt thưa quốc gọi, nắng trưa chan hòa
Bừng bừng lùa tận bờ tre
Giòng sông cạn nước, hè xa... ngút ngàn.
Vườn hè nguồn sống chứa chan
Lá xanh cổ lục, trái non trĩu cành
Cho hay là thói hữu tình
Thềm hè vương mãi bóng hình hè xưa.
Nhớ sao nắng chảy vào trưa
Nhớ sao chiếc võng đu đưa bên thềm.
Giấc đông
Đầu giường vương mộng mị,
Đầu cành một nhánh hoa.
Mở mắt nghe trời đất
Mơ-màng, lén lút qua.
Đầu đông mùa ướt thẫm
Đêm qua một nhành mai
Âm thầm khoe sắc thắm
Giữa đông trường tàn phai.
Ta nghe lòng rưng rức
Đổ nát điêu tàn rơi.
Những lối xưa đường cũ
Tiếng chuông chùa xa xôi.
Đền đài cung điện sập
Lớp lớp rủ tang thương
Tây hồ sóng lãng bạc
Hoàng hôn sương ngậm sương.
Ta bỗng dưng muốn khóc
Rồi cười vang muôn từng.
Ngàn xưa thiên cổ lụy
Mai vàng lượm một bông.
Có một mùa thu
Em đã về đây nữa với anh
Tình thu tha thiết, tấc thu thành.
Tên em vạn nẻo, anh buông gọi
Thăm thẳm trời cao đã thấu tình.
Em đã về đây thanh như mây
Nồng nàn như buổi dáng hoa gầy
Mắt em ướt quá, ân cần quá
Đem cả mùa thu rót chửa đầy.
Em đã về cho gió đùa trăng
Hỏi thu, thu có thiết tha bằng?
Bao nhiêu bông cúc vàng tươi lối
Thơm gót hài cao, nở gót hồng.
Em về nghiêng chắp đôi tay ngọc
Cho tóc tung bay chạm má đào.
Cúi mặt rụt rè e lệ lắm
Bước thầm mà động cả trăng sao.
Em về vương vấn còn hơn thủa
Tay mới trao tay, mắt chạm lòng.
Anh đi khép cửa mười phương lại
Buông trúc cho em đầy giấc nồng.