Nguyên Hậu

 

 

 

 

 

Mùa của yêu thương

 

mùa kỷ niệm

gió nồng nàn, tha thiết

hương xưa tìm về

 

em

con cún hồng quẩn theo chân anh trong nỗi niềm xưa cũ

ánh nắng mơn man vào lớp da còn đỏ hỏn, chưa lành

đôi cún năm nào không trở lại vườn địa đàng

để giọt mưa vội tan theo áng mây từng rong chơi trên nẻo đường ta hò hẹn

khung trời khắc ảnh em - anh

anh

màu nắng bỗng quyến rũ khi ta trộm nhìn nhau

cái đuôi còn quyến luyến

em muốn cắt nhưng nào có được

làm nắng cũng ngập ngừng

 

mùa gió năm nào mang ta đến bên nhau

ngập ngụa trong hơi ấm nồng nàn, dịu vợi

chiếc toa tàu chở đi xa năm tháng

chỉ còn em vùi mình trong lớp tro tàn vương màu kỷ niệm,

nhen nhóm, nóng hổi trong lòng

 

em quấn lấy mùa đông cho lớp tro đừng tàn lụi

gió thì thầm trong giấc mơ

ngày của chúng ta đang đến rất gần

nhưng anh sẽ không đến nếu biết em đã trót yêu mùa đông

nỗi sợ vô hình làm em cuống cuồng tìm nơi hò hẹn...

(10.2012)

 

 

Giấc mơ và ngôi nhà hoang

 

trong giấc ngủ

em thường thấy mình lạc vào những ngôi nhà hoang

ngôi nhà có nét thân quen nhưng đích thực là lạ lẫm

dường như đó là nơi cất giấu những mảnh ký ức vụn tả tơi thời xa ngái, thuở chưa có em trên đời

có dấu rêu xanh, cánh cửa vỡ, bức tường loang lỗ

những bậc cửa bằng cây cũ kỹ

và những căn buồng trống không…

 

nơi đó

con đường dẫn vào

hoặc là cỏ

hoặc rất nhiều nước bao quanh

theo những mời gọi siêu hình, bao giờ em cũng là người tìm đến

rồi thất vọng trong nỗi sợ hãi vô cùng

 

ở đó

em đã thấy những người từng quen trong những cuộc gặp gỡ

của những giấc mơ liên hoàn nhau

họ xuất hiện trong những căn nhà hoang, vừa quen vừa lạ

hỗn loạn người tốt, kẻ xấu

có kẻ còn giấu cả gương mặt mình
...

 

kết thúc giấc mơ

bao giờ em cũng là người chạy trốn

nhưng lòng đã đi hoang…

 

 

Tự khúc ngày

 

chủ nhật. Sáng!

ban công, em, ly café nhả khói

nốt nhạc rơi đều trên thành cửa sổ

gió mang tiếng chim từ nơi khác vọng về

hòa vào tiếng nhạc

em ngỡ là tiếng anh

 

chủ nhật. Trưa!

gió lang thang miền lạ

căn phòng nhỏ nóng bức

nắng hanh nồng táp vào da thịt

chiếc bàn nhỏ: sách, bản thảo, internet…

không gian bỗng xoay chiều

miên man…

         cánh đồng đầy gió

                           em và anh…

 

chủ nhật. Chiều!

tiếng gió đạp trên mái tôn

nhạc đồng quê yên ả bên nhà hàng xóm

quán café chật chội

những bộ óc vô hồn nói cười rôm rả

khói thuốc vòng vèo không có lối ra

nhét mình vào nỗi nhớ

             em - dãy phố dài hun hút…

 

chủ nhật. Buồn!

mưa nặng hạt

tóc xòa trong nỗi nhớ

em: cô bé chơi nhà chòi

một mình

xếp những chiếc thuyền

                  trôi về phía không anh…

 

 

Có những điều...

 

có những điều ta ấp ủ về nhau

               thật dịu dàng, nồng ấm

nên dù gió có lay thêm bao chiều lá úa

lá yêu thương cũng chẳng phai màu

 

có những điều ta ấp ủ về nhau

như thêm chút ngọt  ngào lên chiếc ly đời quyến rũ

sóng có hỏi đâu, sóng cũng đánh tan bờ cát

ta không đến tìm nhau nhưng tâm tưởng đã thuộc về

 

lại có những điều ta nghĩ về nhau

như tiếng sét vang lên, xé toang màn đêm yên tĩnh

chợt tỉnh giấc, giật mình, bối rối

ta tìm nhau mải miết đến bao giờ?

 

khi giữa cuộc đời ta cứ mãi tìm nhau

từng ánh mắt, bờ môi và nồng nàn hơi thở

ngăn cách ta có vạn điều không thể
vẫn tìm nhau… mải miết… giấc mơ về…

 

 

 

Lạc

 

Sao nỡ buồn lòng nhau

chỉ vì nỗi ơ hờ bất chợt?

Bỗng thấy đau  

         cái rét tràn về...


                    *

Ánh nến lung linh

gọi về yêu dấu cũ

Đêm ... ngập ngừng...

                     gõ cửa trái tim côi


                    *

Vắng anh trong giấc mơ

Em tìm anh giữa bóng ảo cuộc đời

…  lạc!

thơ loạn vần

             đàn lỗi nhịp 
                    buồn tênh…

 

 

 

Hành trình của tình yêu

 

Có khoảng cách nào giữa em và anh?

giữa quá khứ và hiện tại?

với nỗi lòng là chiếc bình vàng cất giấu bao điều bí mật

em đã tìm thấy gì trong khoảng cách đôi ta?

 

Khi đã có chung một dòng tâm cảm

gợi về miền quá khứ chưa hẳn đã tàn phai

Em vẫn đợi chờ anh như đợi gió xô từng con sóng

Nhưng sóng vỗ bờ rồi sóng lại ra khơi

 

Em lại tìm anh trên con đường dài vô tận

tưởng không có điểm dừng

Nếu không có những đụn cát khuất lấp bao điều bí mật

em sẽ như người khách bộ hành giữa sa mạc bao la

 

Chẳng có gì quan trọng trong em lúc này bằng bí mật giữa đôi ta

Bởi có những điều không phải bao giờ em – anh đã hiểu

Gió thổi – đôi khi cũng tạo thành lốc xoáy

Biển êm đềm cũng có lúc sóng thần lên

 

Em – anh, mỗi người giữ nửa chiếc chìa khóa của 2 bờ bí mật

Để sinh ra những người thợ mỏ bỏ mình trên hành trình tìm kiếm kho vàng

Tự do yêu, tự do ý thức

Em tìm anh trong từng khoảnh khắc của cuộc đời

 

Và em cũng tìm thơ

Như người thủy thủ dẫu không tự trang bị đủ cho mình kiến thức

Vẫn muốn dong buồm ra khơi

Trên chuyến hành trình của Tự do

hành trang chỉ với hai tiếng:

yêu thương!

 

 

Vết thời gian

 

Còn lại gì giữa lớp sóng thời gian?

Tìm bóng anh

sao chỉ được hình hài năm tháng?

chảy vào em - nồng nàn hương ký ức

phả lên gương mặt

che lấp nỗi chờ mong

 

Đường về chiều nay

Mùa đông đã ngấp nghé cửa lòng

mơn man vết thương tình liền sẹo

âm ỉ  tro tàn

bỗng bùng lên sau cơn gió

chút vấn vương

hương tình cũ phai màu

 

lẽ  nào

chẳng còn gì …

ngoài ánh mắt của thời gian?

Soi về em trong từng giấc ngủ

Anh ru em vào giấc mơ ngày ấy

rồi vô chừng

bỏ dở sợi thương đau…

 

 

Nốt trầm

 

hiện lên giữa em và anh là bản nhạc ấy

bản nhạc luôn có những nốt trầm nhiều hơn

một câu hỏi chợt xoáy lên giữa lòng em

có phải anh – con người thuộc về nơi đó?

ẩn hiện trong những chuyến đi - về

 

anh

chiếc gạch nối giữa quá khứ và hiện tại

giữa cũ và mới

giữa xô bồ, tấp nập và bình yên

hay đơn giản chỉ là

giữa lưng chừng trong em: … ký ức!

  

anh

mang niềm tin về cho bao trái tim khát cháy

một bến bờ yêu thương

và nhận được gì sau chuyến hành trình dài tít tắp?

hay chỉ chút niềm vui sót lại của bao khách vãng lai giữa cuộc đời

 

em cứ hay tự hỏi về anh

nhưng không cần lắm câu trả lời

bởi cần chi lời đáp

nếu rạch ròi

sẽ tan biến những giây phút vơ vẩn trong em

 

hãy là anh

mãi đẹp giữa những chuyến đi – về

mãi đẹp trong từng viên gạch nối

bởi cuộc sống cần nhiều hơn những anh, anh, anh,..

để những điều bồng bềnh trong em không là vô nghĩa…

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ