Nguyên Khoa
Một Khi Đời Hết Còn Ưa Cái Buồn
Chợt đêm, về với tôi, nguyên;
Chỗ em, bóng khuất, tôi, nghiêng một mình
Chợt khi gió hú bất thình;
Vừa khi tình rú lên tìm nỗi đau
Ra em, là một chiều cao
Về tôi, là đáy vực sâu, đứng gần
Chợt khi đêm lún xuống dần
Bóng em đen cả thời gian tôi cầm
Duyên thề bỏ lửng trăm năm
Không em biết lấy gì làm chiêm bao
Thì thôi, hái một ánh sao
Mắc trên mạn gió ... rơi vào hồn xưa
Để em còn mãi đong đưa ...
Một khi đời hết còn ưa cái buồn (!)
Feb.03.03
(Vực Ngữ)
Cổ Tích Không Trầu Cau
ngời trăm năm nguýt gót
ta bày cỗ tiệc về
ruợu tràn chung chắt mót
uống xoay chừng dốc mê
nguời trăm năm ngoảy bước
ta, thuyền ta, biển neo
hồn ta bơi trong nước
hóa ra bầy cá heo
tình trăm năm ngã nắng
nón lá, quai bạc màu
áo vạt bầu đi vắng
cổ tích không trầu cau
tình trăm năm gió lộng
tóc hát lời măng tre em,
xanh, lưng, trả bóng anh,
nằm, giữa trưa nghe ...
tìm trăm năm khóe mắt
trổ hoang múi dậy thì
tình chơi trò cút bắt
trốn vào bọng cây si
rồi trăm năm về khuất
loài kiến tha cọng sầu
làm tổ trên cây mận
loài người vừa bỏ nhau ...
Feb.12.03
(Cổ Ngữ)
Hương Qua Mùa Vội
nhiều đêm nhớ em
nằm nghe gió hát
em như sao sáng
xẹt ngang bầu trời
nhiều đêm nghẹn lời
tình rời chăn gối
niềm mong hóa sỏi
ngậm đầy sớm mai
đã, tình cho ai
vẫn, hoài yêu dấu
cũng, đành câu sấu
buồn, trong dạ khe
rồi mai em về
tình gầy nắng mới
hương qua mùa vội
áo the bạc màu
nhiều đêm xanh xao
thở tràn ngụm khói
thời gian đền tội
đánh đu muộn phiền
chiều xưa em hiền
xuân tròn đôi má
bây giờ đanh đá
bỏ anh một mình
hương trong ân tình
mềm như vạt tóc
nhiều đêm nằm mộng
anh dị ứng em ...
... nhiều đêm nhớ em
nhiều đêm khó quên ...
Feb.24.03
(Dấu Ngữ)
Ảnh Mi
Thời gian về làm tổ áo trên tay
365 ngày rụng trứng rắn
12 đốt buồn son vừa mở mắt
Chỉ xốn bốn mùa chờ mớm máu tim
Những con đường đã mỏi gót đi đêm
Những hàng cây mộng thật gần sự sống
Những cơn mưa cũng vừa ngưng lệ cóng
Nắng bây giờ ở góa dưới lùm mây ...
Một ngày dài đành kéo luỡi cưa hai
Sáng ghé vai thuôn, chiều gầy uỡn ngực
Những nụ tình thắt lưng eo chậm lớn
Ngọc trai hồng khép lại mấy mùa trinh
Em lặng thinh - câm nín một bình minh
Để con sóng vỗ bầm chân kè đá
Từng cơn gió vuốt rát hồn biển cả
Em phương nào còn nương cánh hải âu?
Vì sao có ngàn vì sao trên trời cao ?
Đâu thể nào em là dấu hỏi ..!
Vì sao trăng tròn khuyết đầy khêu gợi ?
Này tay người tôi mượn làm tay tôi ...
Feb.20.03
(Khát Ngữ)