Nguyễn Lệ Tuân

 

 

 

Cho những mùa xuân phai

Những kỷ niệm làm sao nhớ hết

kỷ niệm buồn thao thức đó em

ngày tháng qua lòng ngỡ đã quên

 

Em yêu dấu, xuân này hội ngộ

lòng thêm vui trí nhớ xuân xưa

dù trong đời qua nhiều bão tố

dù nỗi niềm chưa cạn tuổi xuân

 

Nói sao hết đau thương mất mát

năm tháng kia u uất tủi hờn

 

Đời mỗi đứa xa nhau mỗi ngã

biết về đâu thắp nén hương xưa

hay chỉ thấy mây trời xa biển

và nắng vàng hiu hắt xuân mưa

 

Giữa hai ta mong ngày gặp gỡ

mong mùa xuân vui giữa đoàn viên

nói cho nhau nghe hết nỗi niềm...

 

Phải không anh chia lìa đổ vỡ

tình của anh trải xuống tình em

phải không anh tháng ngày khổ sở

lòng em đây trói buộc ưu phiền

 

Phải không anh phút giây chờ đợi

tình thiên thu mãi mãi bay xa

phải không anh đắng cay dìu vợi

trong sâu thẳm hồn em khó nhòa

 

Giữa hai ta còn gì nuối tiếc

khóc mùa xuân phai bạc mái đầu

ôi! mùa xuân cây đời lưu luyến

bóng thời gian lướt như bóng câu.

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ