Nguyễn Ngọc Bội
Thảo nguyên buồn
em như con nước chung t́nh
cùng anh chảy một thủy tŕnh chiêm bao
ḍng sông xưa chợt gầy hao
ơi con sóng nhỏ xuôi vào biển xa
một thời yêu dấu vừa qua
khói trần gian đă nhạt nḥa thảo nguyên
mắt em đốm lửa hư huyền
trăm năm hiu hắt soi phiền muộn anh.