Nguyễn Nho Sa Mạc
Vàng lạnh (1)
chuyện bữa ấy chiều nay em kể lể
màu môi chôn kỷ niệm đă lâu rồi
mi mắt đó ghi ân t́nh đổ vỡ
đời nữ sinh vàng lạnh tháng ngày trôi
em đă khóc cả buổi chiều hôm trước
chúng bạn đùa đă biết chuyện riêng tư
nỗi yêu thương trong đời người con gái
bảo em buồn nức nở trước trang thư
mới hôm nao người và em gặp gỡ
chiều Quảng Nam c̣n khép kín chân em
người bước đi qua con đường phố nhỏ
trời mùa xuân em đứng đón bên thềm
em thầm bảo em thương người ấy lắm
thương những chiều đại lộ bóng người sang
em đứng đấy với môi hồng má thắm
nh́n phố dài bỗng chốc biến rừng hoang
chuyện bữa ấy chiều nay em kể lể
dáng mi trầm nuối tiếc những ngày qua
thứ bảy chiều chúng ḿnh mừng sinh nhật
của mối t́nh sớm nở sớm đi qua.
Vàng lạnh (2)
đừng nói nữa bài thơ vàng lạnh ấy
t́nh ngày xưa xin trả lại cho người
kỷ niệm buồn vui một thuở xa xuôi
chợt đứng dậy đi lần vào thương nhớ
anh bỏ đi t́m t́nh yêu thành phố
những khi buồn muốn nhắc lại tên em
đếm những v́ sao rơi rụng bên thềm
chợt thức giấc thấy đời ḿnh cô độc
làm con trai lần đầu yêu để khóc
tập thư màu xanh nước mắt đau thương
xin trả laị em thành phố với con đường
từng buổi sáng buổi chiều ta qua đó
hai mươi tuổi hôm nào yêu người em môi đỏ
t́nh khai sinh bằng tiếng hát hoàng hôn
những âm thanh năo nuột chảy qua hồn
em có thấy t́nh ra đi nhè nhẹ
em c̣n nhớ chuyện hôm nào kể lể
đôi bàn tay chưa siết chặt làm cầu
khi tâm hồn hai đứa chửa yêu nhau
con nước chảy đi xa rồi cát lỡ
em có nghe muôn hành tinh đổ vỡ
những mảnh buồn bốc cháy giữa không trung
t́nh yêu hôm nay mệt mỏi vô cùng
đời vàng lạnh xin em đừng nói nữa.