Nguyễn Phan Thịnh

 

 

 

Bật cười sao đất không màu trắng

ném cuộc đời xuống cỏ phơi

hồn run rẩy cơn đau ốm

lang thang về hướng đông tìm mặt trời

mệt mỏi ngủ quên ôm tim ứa

ta ngơ ngác vuốt tóc xõa rối

trước bữa ăn nơi chốn lạ có vẻ buồn

đi ta đi và không đến

nặng nề thế hỡi ngựa nâu

với mắt che không thấy càng gỗ

còn biết hát để cảm động

trong góc tối với tàn thuốc lá

hừng đỏ như môi nàng

cúi hôn hoa ướt lúc sáng dậy

vì đêm trời khóc mãi

nên ta phải mặc áo ấm cho ấm

da tay da ngực và xương sườn

không ai nói gì khi nhắm ngủ

thế mà người chết có ma về

dậy ta nỗi đau đớn

ho húng hắng ấm mặt gối trắng

tự nhủ đêm dài hơn ngày

và chân dài hơn tay

đôi khi nhủ lũ muỗi nhỏ nhắn

nếu nàng quấn quít ta như các ngươi

người bạn nói trời đẹp quá xanh biếc

ta cười rơi điếu thuốc

tay không đút túi đi ra phố

buổi chiều mặt trời lặn

ta trở về tối tăm

lạnh giá thế hỡi gió núi

có tổ nào kín ấm để nằm

ta dừng lại ngó phương đông

hồn vẫn run cơn đau ốm

bật cười sao đất không màu trắng

bật cười...

 

Nhiệt đới

nước mắt nàng lã chã khôn cầm

giữa trưa hè nắng xối

những mùa nắng tháng tư

quê hương tôi nhiệt đới,

 

nàng khóc như mưa

tóc rối bù giữa gió

mưa câm lặng nắng tháng tư

gió bỏng rát hơi lửa,

 

cầu đánh đu mặt nước

hắt bóng muốn trôi đi

nàng không có chỗ đến

và chẳng biết đâu về,

 

nàng mất hết mất hết

nàng khóc vì không thể nào khác

tất cả chỉ còn

cái chết của riêng mình,

 

nàng trút xuống mặt sông

mớ áo quần giẻ rách

thành dấu chấm than trần trụi

cha mẹ đã ban cho,

 

giữa trưa hè hấp lửa

những mùa nắng tháng tư

giữa sống và chết

nàng đã chọn điên rồ...

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ