Nguyên Phong

 

 

 

Người không tim

Trái tim lăn lóc
Muộn màng
Tơ vò chỉ rối
ngổn ngang sợi tình
Ngủ quên một giấc
Bình minh
Ta ngồi vầy cuộc
thấy mình
không tim.


Cát bụi

Tình yêu
khó đỗi công bằng
Mưa rơi một nẻo, nắng tràn một nơi
Người vui quên
Kẻ ngậm ngùi
Bên bồi bên lở, sông ơi sao đành
Số phần
Trời bắt phải mang
Tôi làm cát bụi
Em làm gió bay.


Say

Nước cay rót xuống tận đáy lòng
Men đắng tan vào khắp châu thân
Môi mềm, mắt đỏ, đầu sao nặng
Đổ đất, nghiêng trời, hất rơi trăng.


Trăng
Khép nép chị Hằng chẳng muốn ra
Mười sáu hôm nay, ờ phải mà
Thành phố bây giờ tràn ánh sáng
Ai còn thương nhớ đến cung nga.

 

Trống Cơm

Nghe em hát
Khúc tình tang
Ta vui tay bắt nhịp nhàng trống cơm
Tình bằng...
Duyên có nên bông
Thì đây với đó lội sông tìm về
Bây giờ
Nhện bỏ giăng tơ
Hoan ca gãy vụn
Tang bồng
Chờ ai?

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ