Nguyên Sa

 

 

Áo Lụa Hà Ðông

 

Nắng Sài-gòn anh đi mà chợt mát

Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.

 

Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn

Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bày vội vã vào trong hồn mở cửa.

 

Gặp một bữa anh đã mừng một bữa

Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn

Thơ học trò anh chất lại thành non

Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.

 

Em không nói đã nghe từng giai điệu

Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh

Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình

Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt.

 

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết

Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu

Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau

Ðể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại.

 

Ðể anh giận mắt anh nhìn vụng dại

Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời

Em đi rồi, sám hối chạy trên môi

Những ngày tháng trên vai buồn bỗng nặng

 

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.

 

 

Tiễn Biệt

 

Người về đêm nay hay đêm mai

Người sắp đi chưa hay đi rồi

Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ

Hay ly rượu tàn run trên môi

 

Người về trên một giòng sông xanh

Trên một con tàu hay một ga mông mênh

Sao người không chọn sông vắng nước

Hay nước không nguồn cho sông đi quanh

 

Sao người đi sâu vào không gian trong

Bức tường vô hình nên bức tường dầy mênh mông

Vào sao lòng tôi không là vô tận

Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song

 

Người về chiều nắng hay đêm sương

Người về đò dọc hay đò ngang

Câu thơ sẽ là lời hò hẹn

Nhưng nói làm gì tôi xin khoan

 

Nhưng người về đâu, người về đâu

Ðể nước sông Seine bỡ ngỡ chảy quanh cầu

Sao người không là vì sao nhỏ

Ðể cho tôi nhìn trong đêm thâu.

 

Sao người không là một cung đàn

Cho lòng tôi mềm trong tiếng than

Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc

Khi gió se trùng muôn không gian

 

Sao người không là một con đường

Sao tôi không là một ga nhỏ

Mà cũng có những giờ gặp gỡ

Cũng có những giờ chia tan?

 

Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui

Áo không có màu nên áo cũng chưa phai

Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ:

Tôi đưa người hay tôi đưa tôi?

 

 

Tháng Sáu Trời Mưa

 

Tháng Sáu trời mưa, trời mưa không dứt

Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa

Anh lạy trời mưa phong tỏa đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

 

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại

Mười ngón tay đừng tà áo mân mê

Ðừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya

Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

 

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến

Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa

Hãy gửi cho nhau từng hơi thở mùa thu

Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

 

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa

Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai

Hãy để môi rót rượu vào môi

Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

 

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt

Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngon

Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn

Nếu em sợ thời gian dài vô tận

 

Tháng Sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống

Trời không mưa em có lạy trời mưa?

Anh vẫn xin mưa phong tỏa đường về

Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

 

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng

Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân

Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân

Vì anh gọi tên em là nhan sắc

 

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc

Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi

Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai

Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng Sáu.

 

 

Paris Có Gì Lạ Không Em?

 

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về em có còn ngoan

Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ

Em có tìm anh trong cánh chim

 

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về giữa bến sông Seine

Anh về giữa một giòng sông trắng

Là áo sương mù hay áo em?

 

Em có đứng ở bên bờ sông?

Làm ơn che khuất nửa vừng trăng

Anh về có nương theo giòng nước

Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

 

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya

Mỗi lần tan một chút sương sa

Bao giờ sáng một trời sao sáng

Là mắt em nhìn trong gió đưa...

 

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay

Tóc em anh sẽ gọi là mây

Ngày sau hai đứa mình xa cách

Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

 

Anh sẽ chép thơ trên thời gian

Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen

Vì em hay một vừng trăng sáng

Ðã đám trong lòng cặp mắt em?

 

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng

Anh đàn mà chả có thanh âm

Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ

Ðể lúc xa vời đỡ nhớ nhung

 

Paris có gì lạ không em?

Mai anh về mắt vẫn lánh đen

Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm

Chả biết tay ai làm lá sen?...

 

 

Tương Tư

 

Tôi đã gặp em từ bao giờ

Kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya

Kể từ gió thổi trong vừng tóc

Hay lúc thu về cánh nhạn kia?

 

Có phải em mang trên áo bay

Hai phần gió thổi, một phần mây

Hay là em gói mây trong áo

Rồi thở cho làn áo trắng bay?

 

Có phải mùa xuân sắp sửa về

Hay là gió lạnh lúc đêm khuya

Hay là em chọn sai màu áo

Ðể nắng thu vàng giữa lối đi?

 

Có phải rằng tôi chưa được quen

Làm sao buổi sáng đợi chờ em

Hay từng hơi thở là âm nhạc

Ðàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

 

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya

Ði về bằng những ngón chân thưa

Và nghe em ghé vào giấc mộng

Vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

 

Tôi không biết rằng lạ hay quen

Chỉ biết em mang theo Nghê Thường

Cho nên cặp mắt mờ hư ảo

Cả bốn chân trời chỉ có em.

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ