Nguyễn Thảo
Cho em một lần làm người t́nh nhỏ Cho em một lần làm người t́nh nhỏ
Nhuộm thêm hồng hơi thở trong anh
Để đi bên anh chẳng chút chạnh ḷng
Không quay mặt, gặp người quen trên phốCho em một lần làm người t́nh nhỏ
Không thẹn thùa kể nỗi nhớ về anh
Nhắc đến cái tên đâu phải giật ḿnh
Những khi chia tay không thấy t́nh dang dởCho em một lần làm người t́nh nhỏ
Tay trong tay, dạo phố ngắm hoàng hôn
Ánh mắt đưa ngang, ngập đỗi yêu thương
Hiểu hạnh phúc giản đơn thế đóCho em một lần làm người t́nh, anh nhớ
Khi bóng trăng mờ cuối phố hắt hiu
Thả nỗi cô đơn bay theo gió phiêu lưu
Ươm giọt ái ân, thêm nồng, thêm đượmCho em một lần làm người t́nh, anh muốn
Ta ḥa vào nhau những "bay bướm" bờ môi
Dệt lời yêu đương đến tận cuối chân trời
Cho, nhận hết, cuộc đời không hổ thẹnCho em một lần làm người t́nh, trọn vẹn
Trái tim lầm đường, cũng chỉ biết yêu anh
Dù vây quanh em ngàn giấc mộng xanh
Măi là của anh, người t́nh nhỏ!
Khát khao
Đă vô t́nh anh lướt qua tôi
Để một đời cho tôi lầm lỡ
Những khát khao lẩn trong tủi hổ
Chợt sục sôi khi nhớ tên anhYêu là ǵ, dẫu quá mong manh
Mà thiêu hết một đời thiếu nữ
Dù yêu thương ḷng tôi nặng giữ
Vẫn không ôm trọn một bóng h́nhGiữa muôn trùng hữu hạn sinh linh
Một tiếng hót trước b́nh minh của tội lỗi
Cho cuộc đời chất chứa thêm gian dối
Không buông tay bỏ lỡ ḍng đờiTôi vẫn để vô t́nh măi nổi trôi
Vẫn để một đời cho tôi lầm lỡ
Vẫn vấn vương với bao dang dở
Bởi một điều đó chính là anh!!!
Phân vân!
Lạ!
Lạ lùng!
Cảm xúc yêu thương chớm chớm ḷng
Bồi hồi chưa rơ niềm tâm sự
Bởi cánh chim kia lạc từng khôngAi?
Ngại ngùng!
Đâu biết t́nh duyên đă nhuộm hồng
Đâu biết ngày sau, ai ai biết
Một chút mơn man, chút nhớ mongNhỡ....
Nhỡ nhàng....!
Đâu chắc người đi đă ngỡ ngàng
Đâu chắc ai c̣n vương hay vấn
Gieo lại nơi đây niềm mênh mang.
Tại sao
Tại sao vẫn không phải là anh
Trên con đường mà em đang bước
Để rồi những lúc em ngă trượt
Anh dịu dàng đón lấy đôi tay emTại sao những lúc em ngước lên
Anh vô t́nh quay về nơi xa thẳm
Chẳng trao em một cái nh́n say đắm
Dù ḷng anh, em biết đă có aiTại sao những lúc anh thở dài
Không để em ḥa cùng ḍng lo nghĩ
Cuộc sống mai nếu chỉ là giản dị
Hăy để em được chia sẻ cùng anhGiấc mộng ngày nao có thể chẳng thành
Tại sao anh không để em được ước
Dẫu sau này em có bao cái được
Sẽ chẳng nhận ǵ ngoài có được anhNỗi nhớ trong em ngập tràn bóng anh
Là nỗi nhớ lo âu và chờ đợi
Nhưng tại sao em vẫn không thể nói
Phải chăng tất cả bởi em thôi!