Nguyễn Thị Hoàng

 

 

 

Mùa Đông thứ mười bảy

Cơn bão nào thổi bay rừng ta đi

đ bầy chim mất hướng tìm về

giọt lệ nào rơi tan vào trong ly

cho lòng đau uống hết lời thề

cuộc đời nào buông trôi giòng sông mê

nên tình thiêng đằm thắm phải chia lìa

 

Chiều một mình đi qua thành phố xưa

thương bàn chân dốc đá rêu mờ

chiều một mình đi qua đồi núi xưa

yêu vầng mây tóc trắng bơ phờ

chiều một mình đi thăm người đã xa

thấy mình quen như chiếc bóng quê nhà

chiều rồi chiều ta đi tìm bóng ta

môi hoàng hôn im khói thuốc bao giờ

 

Có một người đi rất xa từ đây

qua đời ta tầng địa ngục lưu đày

có một người còn về đâu quanh đây

trong hồn ta ấp ủ dáng hao gầy

 

Có một người mãi mãi là men say

trong lòng ta từng giọt rượu chiều nay.

(Saigon 2001)

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ