Nguyễn Thị Hoàng Bắc

 

 

 

Bữa đó

Nỗi bí mật giữa hai hòn đá ù lì

chạm nhau

            bất thần xẹt lửa

bí mật giản dị giữ em và anh xa lạ

cầu kỳ

đột nhiên

            một bữa

Bữa đó

đất trời ánh sáng

            tiếng động lặng im

                        ngày đêm

xao xuyến

ngân vang nhạc ngựa tất tả đường trường

Bữa đó

lên đường

tóc lòng bay gió mới

Không thệ hải

không dây lòi tói

buộc đời nhau

bằng một chiếc phao

Hỡi phao

hãy đừng trôi

            nơi nao.

 

 

Ánh chớp

có trái dừa tươi cây rựa cán dài giơ lên

chặt chặt

nước dừa trong suốt vọt

mạch thanh xuân

nhựa con gái

tuôn tràn

chén chè mật đường

        vàng hạ óng

hột đậu ván tròn căng nứt mộng chảo đồng

 

đám núi xanh lơ gần

chiều giông kéo tới

biến ảo lùi xa

thành quách tường hoa

nhatrang dựng đứng dốc ngược vượt lên

mái chùa biến hiện

mây đổ xuôi hình ngoằn ngoèo trôi xa ra biển

 

khối than hồng treo cao ngụt lửa

hừng hực

bão cát xoáy tròn

mẩu bánh tráng nướng dòn phồng môi thổi

thịt da nhà ga

những chuyến đi xa

chuyến trở về

lần nào nheo mắt nhìn nhatrang cũng mới

bàng hoàng

thành

phơi phới hương càn khôn

 

mùi phân bò phân ngựa ướp hương

Trần Quí Cáp vàng son

cặn nước mía sủi tăm

ép những cơn khùng thời mới lớn

    ruổi xe rông hét lên con đường trống

mộng ước

vói tay

vẽ vời tưởng tượng

đôi cánh chớp lập lòe bay lên

                    bay lên

 

nhatrang

ánh chớp lập lòe u ẩn sáng trong đền thờ ngày đêm

 

trái tim

ôi những ngày chuyển giông

làm sao mưa được.

(9/97)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ