Nguyễn Thị Hồng Ngát

 

 

 

Cảm ơn 

Cho tôi xin cảm ơn Đời
Cho tôi xin cảm ơn Người - tôi - yêu
Đă cho tôi sống rất nhiều
Đă cho tôi có những chiều đắm say
Mặt nh́n mặt, tay cầm tay
Ngỡ như trở lại những ngày xa xưa
Chẳng đôi mươi - vẫn lạ chưa
Trái tim đập suốt bốn mùa - xốn xang. 

 

 

Mùa xuân đánh rơi t́nh yêu 

Mảnh t́nh như áo vắt vai
Chót rơi đâu mất t́m hoài chẳng ra.
Chắc là rơi chẳng đâu xa
Chắc ai đă nhặt đem về nhà phơi.

Áo kia giờ đă cũ rồi
Riêng ta thương mến, riêng người dửng dưng.
Chẳng cay sao gọi là gừng
Ta xin gió đấy, gió đừng rung cây.

Mùa xuân tiếng hú gọi bầy
Ta ngơ ngác giữa chốn này t́m ai.
Người đi khuất nẻo đường dài
Đầu không ngoảnh lại - t́nh phai lâu rồi.

Cũ ta nhưng lại mới người
Không mưa mà lạnh gấp mười lần mưa. 

 

 

Khát 

Thảng trong chốc lát dầu nhiều
T́nh yêu cũng giống cánh diều chơi vơi
Phải chăng trời đă định rồi
Đi đâu cũng chỉ gặp người éo le
Khát như cơn khát trưa hè
Giữa cồn cát trắng ngóng về nơi đâu?

Chang chang cái nắng trên đầu
Ước ǵ có phép nhiệm màu hỡi anh!
Ước thôi lên thác xuống ghềnh
Ước thân c̣ chẳng một ḿnh sang sông!
Ước không tháng đợi, ngày mong
Câu thơ không ngắt giữa ḍng v́ ai
Khát chi sao cứ khát hoài
Nửa đời cỏn lại đâu dài nữa anh
Ngước nh́n thăm thẫm trời xanh
Mỗi lần KHÁT - là biến thành... giọt mưa!
(27-4-1989)  

 

 

Nhận lỗi cùng con 

Thơ cho ai - viết quá nhiều
Riêng cho con - chỉ đôi điều nhớ nhung
Nhận thư con, bỗng giật ḿnh
Rơ ràng mẹ chỉ nặng t́nh đẩu đâu
Người dưng sao khéo buộc vào
Để rồi mong, để rồi sầu, viển vông!
Để rồi thao thức uổng công
Lo âu, dằn vặt đau ḷng mẹ, con!
Bao năm khổ sở héo hon
Trăng tàn, cá lặn vẫn c̣n trắng tay
Núi cao, biển rộng, sông đầy
Nói ra mẹ nhận lỗi này cùng con!
(25-5-87) 

 

 

Thói quen 

Thói quen có tự bao giờ
Ngày dù bận mấy vẫn chờ ngóng ai
Đă nghe, đă biết những lời
Dù không thật - vẫn thích ngồi để nghe
Bàn tay ai thạo vuốt ve
Biết rằng đâu chỉ dành cho riêng ḿnh
Tự lừa - để bớt đau thêm
Tự an ủi - bớt ưu phiền cũng hay
Thói quen ngày lại sang ngày
Trái tim  quen với dạn dày nắng mưa

Thói quen có tự bao giờ?
Giật ḿnh bỗng thấy sững sờ và… đau! 

 

 

Vườn em 

Xin ḷng thôi bớt đớn đau
Băo giông đă ngớt dội vào đất đai
Lại trồng đậu, lại trồng khoai
Lại vun  xới đợi ngày mai gặt mùa
Thân gày chẳng ngại nắng mưa
Qua thất vọng lại mong chờ ngày vui
Đă qua bao trận sống dồi
Con sông bên lở  bên bồi đă quen
Chờ xin đời - chút b́nh yên
Đề em chăm mảnh vườn riêng - cuối mùa...

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ