Nguyễn Thị Minh Thủy
Lục bát từ biển, buổi chiều
biển chiều, bãi vắng, sóng dồn
nghe đời như đã hoàng hôn ít nhiều
trời quạnh hiu, ý quạnh hiu
có con chim nhắc trăm điều lao đao
có tôi sống giữa ba đào
hồn trôi theo nhịp sóng gào đêm đêm
có người soải cánh đi tìm
mà trong mù mịt đã chìm tăm hơi
có khuya giở sách tìm lời
lấy tình xa dỗ giấc đời long đong
muốn say, uống hớp rượu nồng
ấm lòng giây phút, bềnh bồng nỗi đau
muốn quên, như nước qua cầu
nước thành mây vẫn ngậm sầu khôn tan
còn ai tiếc giấc mộng tàn
như tôi, ngồi nhớ chuyện hàn ôn xưa?
Trầm luân
Sao xuống tự trời cao
hương đưa từ khóm lá
tình dẫu tặng thương đau
đêm vẫn đêm thánh hóa.
Từng lần tay ghì siết
nghiệt oan quấn từng vòng
từng lần môi đắm đuối
ngọt đắng thấm tận cùng!
Bằng đôi cánh thiên thần
người nhấc tôi bay bổng
bằng mời gọi u minh
ngục chín tầng dìm xuống.
Giây phút tưởng ngàn năm
thiên thu chừng khoảnh khắc
hồn tôi mở muôn ngăn
đón chân người dẫm bước.
Đêm chẳng còn thời gian
Không gian ôi vô tận
tôi như bọt nước tan
vào đại dương vô ngạn
Người là bể trầm luân
tôi cam thân ngụp lặn!
Tinh sương
Sương trắng như ảo mộng
Cúc vàng dịu như thơ
Cuối sân từng cụm cúc
Trôi bềnh bồng trong mơ.
Con trẻ
Mắt trong, trời quang đãng
Hơi thở đượm hương trầm
Da non ngon quả ngọt
Tứ đại hiện thiên thần
Làm vườn
Ngắm hoa vui nét đẹp
Tưới cây nuôi ý lành
Bón gốc lòng chăm chút
Gieo mầm mơ bóng xanh.
Người về
người về như bụi
gió thốc từng cơn
bụi vương tròng mắt
buồn xót xa tuôn
người về như sương
che mù trước mặt
xe trôi chầm chậm
sầu đo dặm đường
người về mưa tạt
giọt dài giọt xiên
mờ trời mịt đất
buốt lạnh lòng riêng
người về nẻo lạnh
bóng đổ đèn khuya
xiêu xiêu giữa gió
xoáy nát hồn kia
(người về - như đêm
chắc gì đã thực
chẳng qua trái đất
đều vòng oan khiên!)