Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đã nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ý tác giả thì chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ vì tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ý không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")
Nguyễn Thị Thanh Bình
Ðây là nhà văn hay nhà thơ? Người ta gọi Nguyễn Thị Thanh Bình là nhà văn vì cô viết văn là chủ yếu. Sau 3 tác phẩm văn xuôi (1 truyện dài, 2 tập truyện ngắn), có được một chỗ đứng vững vàng trên văn đàn Việt-nam hải ngoại rồi, mới thấy cô cho ra tập thơ đầu tay: Trốn Vào Giấc Mơ Em. Tôi thích thú đọc tập thơ này hơn, và vì vậy, thích gọi cô là nhà thơ. Nói vậy không có nghĩa phủ nhận tư cách nhà văn của NTTB. Chỉ muốn nhấn mạnh rằng, theo cái nhìn của tôi, sở trường của cô là thơ.
Xin đọc thử vài bài:
Ðêm Tuyết
Ðêm dài trắng ra vì mất ngủ
Ngoài kia gió núi đang giao hoan
Có phải tuyết mềm da quyến rũ
Tủy xương lạnh toát giữa canh tàn.
Môi Tiền Kiếp
Chỉ một lần hôn anh như quỷ ám
Môi tà ma cứ mở mãi dương trần
Phút lâm chung môi có về đưa đám
Nhớ tẩm thêm chút hương độc ân cần.
Mừng Em
Bốn mươi tuổi vẫn chưa già
Tóc xanh vẫn mượt vào ra vẫn tình
Từ trăng sóng nước trở mình
Dòng khe cỏ mọc hiển linh bất ngờ.
Giọng thơ dường như lúc nào cũng có vẻ nghịch ngợm, bất cần đời; giống như một người đi qua cuộc đời mà cổ cứ ngước lên. Mà thực sự thì thi nhân nhìn cuộc đời rất sâu. Nhìn từ bóng tối nhìn ra. Nhìn từ khóe mắt xiên tới. Bao nhiêu là hình ảnh thơ mộng trong thơ Thanh Bình. Mỗi hình ảnh đều khắng khít quyện lấy những nỗi niềm thầm kín bên trong rồi kéo chúng ra, bộc lộ qua những ẩn dụ hết sức thơ mộng. Chẳng hạn:
Xé lịch
Mỗi ngày mỗi xé miếng thời gian
Tưởng tiếng lá buồn vỡ đáy đêm
Lá xa cành cây đời cũng cạn
Kỷ niệm rơi vàng úa bên thềm.
Không Tiếng
Ðêm chảy xuống như tóc mây vần vũ
Một dòng trôi trôi tuột tới hoang vu
Lắng nghe đi cả toàn thân vũ trụ
Vẫn rì rào lời im lặng thiên thu.
Chiêm Bao
Tình yêu có những mùa không nắng
Trái tim có những mùa giá băng
Người có khi mờ như sương trắng
Mờ như chưa đụng đã hương tan.
Bóng
Rồi tóc cũng bạt (*) chiều mây trắng
Dòng sông buồn thở lạnh hơi sương
Ðêm thức giấc nuốt vội trăng tàn
Còn sót lại chiếc bóng nghĩa trang.
_______________________
(*) Tôi vẫn ngờ ngợ không hiểu chữ "bạt" này có đúng chăng. Theo thi phẩm Trốn Vào Giấc Mơ Em (Thanh Văn xuất bản 1997), trang 63, thì đúng là "bạt". Dù sao thì hai chữ "bạt" và "bạc" trong câu này đều hay cả.