Nguyễn Tôn Nhan

 

(1948 - 2011)

 

 

[photo: di ảnh của Nguyễn Tôn Nhan do Thận Nhiên chụp lại]

 

(trích lại từ tienve.org)

 

 

 

Xuân ban đầu

bài thơ xuân nào run lẩy bẩy
bến tầm dương say vấy hồn trinh
em ơi khờ dại một mình
và xa dội một tiếng kình gõ mau
 
bài thơ xuân quên mất nhau
khờ em đâu nhớ những màu tơ xưa
ồ thơ đưa đẩy đã bưa
sóng xô đời đã kịp vừa biệt tăm
 
biệt cả tăm lẫn tằm
say đằm vai mỏng mảnh
mưa sài gòn sủi tăm
anh lang thang vô ảnh
 
trời ơi nước sóng sánh
trời đất vào mùa đầu
hay mùa cuối nhòa nhau
mắt đỏ màu máu thốn
 
hai với hai là bốn
sương muối xuống ào ào
bài thơ nào lẩy bẩy
xa xôi còn muốn chao
 
cái xuân xoan chẳng cuối đầu
như anh chưa hiểu hết màu ái ân
 
cứ lên gân lên gân tới nữa
đến thân tàn nhụy rữa mới thôi
 
đất trời ôi ôi ôi ôi
sài gòn nát cả mùi hôi ban đầu.
 
(Sài Gòn, Giêng 2011)

 

 

Gửi cho cõi im lặng

Rồi người đi tóc bỏ đuôi gà

Tôi lao đao về những sân ga

Chiều hôm hoa nở cành chim chết

Tặng cho người đôi cánh lông khô

 

Tôi giang hồ như triệu bóng mây điên

Biết về đâu người biết đâu tìm

Đời tan nát cả lòng bia mộ

Mây cũng không mầu mây cố nhiên

 

Rồi người đi tôi khóc ướt đồi

Mưa xuống cho hồn lạnh chết thôi

Thiên nhiên xanh quá tôi vừa thấy

Cũng đủ cho tôi dại cả đời

 

Chiều vui trời ướt nhẹp mây gù

Sãi về chùa, tôi sắp theo tu

Người không biết được thầy tăng nhỏ

Đã nhớ người rên suốt đêm thu

 

Người đâu biết được cụm mây kia

Nhớ run em, nên đã theo về

Nơi tôi có triệu cành vô sắc

Gửi cho người chết ngợp đam mê

 

Tôi nằm nghe cây chuyển nhựa non

Bóng thiên thâu một mảnh trăng còm

Tôi nhớ vô cùng con dế gáy

Tóc người gầy dãy dụa bay điên.

 

 

 

Chiều chiều

Sáng hôm nay mặt trời xanh

Nàng giữ trên môi bông tuyết nhỏ

Lá trong vườn từng lưỡi dao găm

Nàng giữ trên tay bông tuyết đỏ

Chim không bay đến mái hồn tôi

Nơi cô đơn rêu ngàn năm đã phủ

Nơi vinh diệu của nhửng kẻ u buồn

Nơi sáng hôm nay của tôi của nàng

Của hai kẻ đem phơi hồn ủ rủ

Chiều tôi trở về trên đồi cây

Dưới cành khô có bóng nàng treo cổ.

(Thánh Ca)

 

Năm mặt trăng

 

I

 

Tôi huýt sáo một mình

Rắn hổ mang rắn hổ mang

Chiều đeo gông tử hình

Đồi thông trời rụng rất nhiều bông

Rất nhiều bông quá nhiều bông

Tôi huýt sáo liên miên

Chiều mưa ráng bóng cầu vòng

Tôi quỳ ngó mãi nước trong tim

Tôi huýt sáo một mình

Rắn hổ mang rắn hổ mang

Tôi leo lên đỉnh ráng cầu vồng

Tôi đái cho vũ trụ mù sương

 

 

II

 

Nhả nọc người

Tôi bay lên rừng sương thu

Dơi về cánh rất mỏng

Biển chìm tôi ngã đè

Tôi phán hãy có những mặt trời

Tôi nhận chìm thượng đế

Động máu tươi

Động chút máu tươi tôi trở về

Biển chìm tôi lượn mãi trong khuya

 

 

III

 

Mưa thều thào sắp chết

Mái nhà trắng xoá sọ người

Tôi chìm vào tôi giàn hoa giấy

Cỏ chạm vào tôi mây chạm tôi

 

 

IV

 

Đi giữa phố một mình

Giày da đen đau tim

Tôi hình như rất xám

Trời thả đầy vật buồn

Nhổ lông ra xỉa răng

 

Tôi hình như rất đỏ

Tôi hình như rất vàng

Cuộc đời là hình vuông

Dĩ nhiên vui dĩ nhiên

Có khi như hình tròn

 

Nhổ lông ra xỉa răng

Vũ trụ không hình thù

Nọc ai phun chiều thu

 

 

V

 

Chim đừng kêu chim đừng kêu

Trời đừng chiều trời đừng chiều

Không tôi không biết chết

Chưa tôi chưa ra đời

Một lần thôi cũng nhiều.

 

(Thánh Ca)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ