Nguyễn Tường Tứ
Tàn cuộc
Chuyển mình qua những cơn mê
Bóng em lộng gió tóc thề chấm vai
Mưa mau khuất nẻo đường dài
Chiều rơi xuống núi trăng cài thinh không
Trăm năm nhớ một bóng hồng
Nghìn năm tàn cuộc phòng không một mình.
Hoang tưởng
Biển trời nhạt thếch thời gian
Nắng lên cho xuống hồn tan về đời
Ai về nhặt đóa hoa rơi
Xin cho một cánh để người làm duyên
Gió tung, tóc xõa ba miền
Em xinh nằm giữa cửa Thiền cũng xinh.
Suối mơ
Nửa đêm trở giấc giật mình
Không gian một khoản, bóng hình một nơi
Với tay nâng quả đất rơi
Trườn mình hư ảnh, tơi bời châu thân.
Nghiêng vai ngỡ bóng trăng gần
Suối mơ gợn sóng, tần ngần muốn hôn.