Nguyễn Tư Phương

 

 

 

Sao nỡ ngắt trăng về

Lá thở nhẹ sao nghe khàn ngọn gió

Nhoẻn miệng cười môi để lại đời đau

Nắng còn tươi sao hoa ngừng khoe sắc

Ngày ôm đêm ai nỡ ngắt trăng về.

 

 

Ngặt nỗi bóng không đi

Ta rình rập ngã ba đèn chớp đỏ

Em quay người ngặt nỗi bóng không đi

Chiều xế nắng chia đường cây ngả ngớn

Gió chợt bay tà áo chẻ eo tung

Dãy trúc đào đứng mùa cây trỗi lá

Ta trộm nhìn em đỏ ửng môi khô.

 

Chiều ở biển

ôm em

rát

ngọn sóng trào

biển ùn con nước, sóng ào ạt

dâng

ôm em đất quyện

trời gần

nắng hoang sơ

rụng

mưa thần thoại

rơi

ôm em nát cỏ

lưng đồi, cụm hoa vàng

nở

rực ngời

dáng tim

ôm em tình rủ môi tìm

đá khao khát thở, tôi

chìm

lỉm

tôi.

 

 

Đưa người qua những dòng sông

thuyền trôi

sóng khựng, mái chùng

thân tôi lạnh

nước rùng

cõi tâm

đưa người qua những dòng sông

đưa tôi qua

những âm đời

vọng vang

em ngồi hớt

giọt nắng

loang

khuấy tà huy động

vỡ toang

bóng chiều

mở tung gió

cuốn tàn

rêu

nhánh lau sậy mỏng ưu phiền

nhẹ trơ

 

đưa người qua tuổi xuân hờ

cánh chuồn chao

giữa đôi bờ

sắc

không.

 

 

Những cuối cùng này

cho em

một góc biển, một khoảng trời

một con sóng nhỏ

vỗ đời tôi

say

cho em phần cuối của ngày

của ngàn năm, của tháng, kiếp này

của tôi

cho em hơi ấm làn môi

cho em tia nắng cuối đời

quắt

quay

cho em

những cuối cùng này

những con mắt ngóng, những ngày đợi, trông

cho em phần cuối của sông

của hoàng hôn

thẳm, của mênh mông

chiều

cho em lần cuối tim yêu.

 

 

Ngồi hong nắng cũ

nắng trưa rớt xuống vai người

đi qua quá vội, tiếng cười hắt hiu

mai này tóc đẫm muối tiêu

ngồi hong nắng cũ, giữa chiều bóng hanh.

 

 

Quét sân

sáng ra quét lá sau vườn

thấy con sâu nhỏ trên đường rong chơi

ta ngừng, đứng lặng hồi lâu

tỉnh ra thấy lá vàng rơi quanh mình.

 

 

Thạch châu

từ trong hơi thở đá nằm

chiêm bao tiền kiếp rớt dòng thạch châu

hôm ta gom nhặt nỗi sầu

chôn sâu xuống huyệt thấy đời bớt đau.

 

 

Lên non

sáng lên non bỗng, khóc, cười

thấy ta kẻ dữ, em- người thiện tâm

chiều lên non, nắng rớt gần

thoáng nghe lá rụng giữa ngần hư vô.

 

 

Lục bát ba câu

1.

chiều nay bỏ phố, vô rừng

đọc trang kinh cũ, giữa chừng ngủ quên

tỉnh ra quên mất họ, tên

2.

nhìn cây lá, bỗng thấy buồn

nhìn qua mửng nắng thấy chuồn chuồn bay

nhìn xuyên đêm bỗng thấy ngày

3.

ghé môi hôn nụ cuối ngày

tay ôm trời đất, chiều xoay, tóc ngừng

mở tim thấy đập nhịp, mừng!

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ