Nguyễn Văn Phong
Mùa đông còn lại gì nào
Mùa đông còn lại gì nào
cô đơn và trơ trọi
bên một quả đồi nhỏ
con đường xa lạ
mối quan hệ hời hợt
đàn bà chưa kịp làm tình
Mùa đông còn lại gì nào
cô đơn và trơ trọi
kiêu hãnh tàn theo hoài niệm
bên buốt giá
đơn độc
xác xơ
The thắt gối đầu the thắt
xơ xác đợi xác xơ
tôi còn lại gì nào
đơn độc, và
tự do.
Nằm nghe tiếng gió
bệnh viện
sự nghỉ ngơi bất chợt
bên dòng đời
lòng nằm nghe tiếng gió
cơn bão đến
mất điện
căn nhà mút màn mưa
đời nằm nghe tiếng gió
Con tàu cuộc đời lao dốc,
Tôi thấy mình nằm nghe tiếng gió
êm đềm
một giai điệu
bên thét gào mưu toan.
Sau tất cả là con đường
Sau những thiếu hụt
sau những ước mơ không thành
sau bất hạnh
và kiệt quệ
bị hắt hủi và xua đuổi
oan trái,
nghiệt ngã
cạm bẫy,
và lừa lọc
sau tất cả...
là con đường.
Trống vắng
Bỏ xa
thiêng liêng và thời sự
Bất tử ở đâu?
Hành trang chỉ là trống vắng
Lặng lẽ
vẫn bỏ xa
nơi nao?
Hạnh phúc nơi đâu?
mơ hoang
nước mắt thành trống vắng
hết bỏ xa
Mặt trời vẫn mớiTâm hồn héo úa
bên đời
mưu sinh.
Tôi thuộc về con đường nhỏ
Ngôi làng hai bên đường
Quán cà- phê, những người chạy chợ
Uống cà- phê,
rồi từ giã
Không bao giờ quay lại con đường nhỏ
Cửa hàng tạp hóa, những người đàn bà chạy chợ
mua chuối,
Chất đầy xoài
dưới nắng vàng rực rỡ
Nơi tôi từng đặt bước
qua những căn nhà hai bên con đường nhỏ
ngơ ngác
chào tôi.
Người trồng hoa
Tôi đi trồng hoa
nhà kính
mong manh
nao nao cát tường
nụ hồng chưa nở
cắt cẩm chướng xuân thì
Người trồng hoa
nắng gió sớm chiều
chờ mùa kheo sắc
vạt cúc vàng rực rỡ
ngỡ nắng rơi
Đường đi trồng hoa
quanh co
những ngôi nhà Đà Lạt
xắp đặt như tranh
trường phái ấn tượng
mê hồn
là ân huệ,
cảm hứng,
linh hồn hoa.
Lang bạt
Xa mái nhà
lang thang
những nơi có nắng
Nhớ nhà khi nơi đây đầy gió
cầm xà-bách
đón ngày tàn với những gì gắn bó
lũ chó
khóc
dang dở chiều
bỏ chúng, tôi đi.
Giọt nóng đâu còn
Em phản bội
Kỷ niệm đã qua mau
Chỉ tiếc chăng ngày ấy
em chưa xây lâu đài
tôi chưa thất bại
phản bội sẽ làm hai tim đau
Kỷ niệm đâu còn để nghe những lời phản bội
Kiêu hãnh không còn để thấy mộng hư hoang
Hoài bão còn đâu để tự trọng biết đớn đau
giọt nóng đâu còn để tim ứa máu
xuân thì chẳng đẫm hương
nước mắt không còn khóc
tóc không còn dày
môi không đỏ
nên trước phản bội
đời dịu đau.